ĐH 2008.04 | Chính Thầy Đă Chọn Anh Em

 

Trang chính Bao DH 2008 2008-04
.

Valleyfield ... Du Kư

Bác Tám

 

Valleyfield ... Du Kư

Gia đ́nh Bác Tám của tui có ba người cả thảy, Bác Tám trai, bác Tám gái và một bác Tám con. Chuyện xảy ra khi tui đang chiên một con cá để ăn chiều, khoảng mười-bốn phút-hai-mươi-hai giây sau th́ tui nhận được thư mời Họp Mặt Vùng Canada 2008 từ Đồng Hành gởi tới. Lúc đó thiệt t́nh mà nói th́ đối với tui con cá chiên quả có phần... quan trọng hơn, bạn có thắc mắc th́ tui xin giải thích một cách rất logic sau đây:
Thứ nhất là tui sốt ruột cho hai bác Tám c̣n lại đang chầu chực kế bên, mặt mày xanh lè v́... đói. Thứ hai là tui vốn dị ứng sâu nặng với động từ... họp. Nhớ ngày xưa lúc c̣n nhỏ tui đă nghe bà con đùn đẩy nhau đi họp tổ dân phố, coi bộ vô cùng miễn cưỡng. Lớn hơn chút th́ mỗi lần thầy cô họp hội đồng là có chuyện, không ít th́ nhiều đám học tṛ lại c̣ng lưng gánh thêm một mớ nội quy mới. Khi rời quê hương qua xứ người, ra trường đi làm, Tám tui lại không tránh khỏi... họp, họp team nhỏ, họp team lớn, họp triền miên khói lửa, đến mức trừ những buổi họp phải làm chair, bị bất đắt dĩ lên tiếng, th́ trong các buổi c̣n lại tui chỉ có một nhiệm vụ là... ngủ (chứ c̣n biết làm ǵ nữa đây trời!).
Bởi thế cho nên thư mời của Đồng Hành chẳng mấy chốc bị ch́m trong sương khói giữa những lo toan bận bịu của tụi tui. Nhưng mà Chúa không tha (về sau nghĩ lại th́ đúng là nên dùng chữ... thương mới đúng). Vài ngày sau đó, phone reo, một cô trong Đồng Hành gọi đến... rủ rê, giọng hết sức nhỏ nhẹ và dễ thương, bỗng dưng Tám tui ṭ ṃ, cảm thấy từ “họp” h́nh như cũng không đến nỗi nặng nề ǵ mấy. Thôi th́ trong ba ngày phù du, ta thử đi một ngày coi sao, suy qua tính lại, cũng liều nhắm mắt đưa chân, thử xem con tạo xoay vần đến đâu, ai đến đâu th́ ḿnh cùng đến... đó!!
Vậy là hành trang lên đường, Bác Tám trai, Bác Tám gái và bác Tám con cùng nhau ... ra trận. Bạn đọc nếu muốn biết chuyện ǵ đă xảy ra cho tụi tui th́ xin đọc vài trang ... Du kư sau đây:

 

 

Thứ Sáu 12 tháng chín năm 2008

Năm giờ chiều: Trời kéo mây đen, mưa rơi lâm râm...
Năm giờ ba mươi: Mưa bắt đầu nặng hạt
Sáu giờ: Mưa trắng xóa đường đi...
Không khí nặng nề và ẩm ướt không khác ǵ tâm trạng của tụi tui, cái ư muốn ngồi nhà ấm áp uống một tách trà nóng trước màn ảnh Sony là một cám dỗ mê hồn.
Đâu như bây giờ, trên đường tụi tui lái đến Valleyfield, bốn bề ch́m trong... sương mù, trước mặt là ... traffic và sau lưng c̣n lại một màn đêm... đen thui.
Tám giờ tối, khi tụi tui vừa đến Centre Dom Bosco th́ trời đă ngớt hạt nhưng vẫn c̣n hơi sương lành lạnh. Lác đác có vài gia đ́nh cũng vừa tới, từ khắp nơi, Toronto, Ottawa, Sherbrooke, đang nh́n nhau cười... nửa miệng. Mọi người ghi danh và nhận pḥng xong, chương tŕnh cũng chưa bắt đầu, có lẽ thời tiết làm ảnh hưởng cuộc hành tŕnh khá nhiều. Lạy Chúa, nghe đồn là cuối tuần này... lụt lội luôn, phen này không biết ban tổ chức sẽ... tơi tả như thế nào đây nữa.
Bên ngoài không khí đáng nản vậy, nhưng trong hội trường và nhà ăn th́ có vẻ khác hẳn. Tám tui bị cơn buồn ngủ hành hạ chiều giờ, ṃ vô nhà bếp kiếm chút café nóng. Đầu tiên, Tám tui nhận ra trước mặt ḿnh là những... nụ cười, rạng rỡ đàng hoàng, làm như không bị chuyện mưa gió làm rầu rĩ héo úa téo teo nào. Những khuôn mặt trẻ trung, tóc tai ướt đẩm nước mưa, ríu rít như... chim “Chào anh, chào chị, anh chị mới đến à, đi đường có... b́nh an không?”. Những khuôn mặt... già hơn th́ cười xuề x̣a “Ráng tí nghe, ráng tí nghe, sắp bắt đầu rồi, có ai bị kẹt xe không vậy, có hả,... tội nghiệp chưa?” Nghe mà... ấm cả bụng!!
Chín giờ ba mươi, tất cả mọi người được mời vô hội trường, chương tŕnh thật sự bắt đầu cùng với những cái gật gù, lắc lư, sật sừ v́ ... buồn ngủ. Nhưng Tám tui th́ tin có Chúa hiện diện đâu đó giữa các anh chị em. Bạn không tin à? Khoan đă, từ từ rồi tui kể tiếp cho mà nghe. Ngồi bên cạnh những người có thể là chưa gặp mặt bao giờ, tui không có chút ấn tượng nào hết, trừ nỗi... lo lắng, không biết là họ có dễ thương như... ḿnh hay không, trời ơi, ba ngày trời chia sẻ đủ thứ với họ, cũng được quyền có chút ... cảnh giác ban đầu chớ hả?
Sau khi giới thiệu tên họ, nơi chốn, Tám tui bắt đầu... mệt, bạn biết mà, khi đó th́ mọi ư nghĩ đen tối ào ào kéo tới. Nhưng Chúa tinh mắt lắm, Chúa nắm cổ Tám tui, dựng dậy khỏi ghế và quăng vô một chương tŕnh hoạt náo khoảng mười lăm phút sau.
Tám tui bị lôi kéo vào một tṛ chơi thân ái, một ṿng tṛn rộng từ từ h́nh thành, những bàn tay nắm chặt lấy nhau, hơi ấm lây lan nhanh chóng, cơn lạnh lùi dần, lùi dần. Mọi người dường như bắt đầu tỉnh hồn trở lại (sau một cuộc hành tŕnh đầy mưa gió). Tám tui đoán vậy v́ chính bản thân tui, khi tham gia tṛ chơi chuyền tay nhau một ngọn nến, đă có cảm giác thân thiết lạ lùng với những người bên cạnh. Sau này một bạn đă chụp được tấm h́nh khá đẹp với những bàn tay mở rộng, cùng nhau nâng niu một vầng sáng kèm theo lời minh họa dễ thương: “Ngọn lửa t́nh yêu trong ḷng tay chúng ta”.
Hơi nóng của lửa từ những cây đuốc trên tay các bạn trẻ đă mang lại sự nồng ấm cho tất cả mọi người, trong phần Phụng vụ kế tiếp do soeur Trinh và Nam hướng dẫn, có cảnh ông Moise dẫn dân Do Thái vượt qua sa mạc về miền đất hứa.Tám tui cùng mọi người chầm chậm bước theo “ông Moise” băng qua một khoảng sân tối và lạnh với những ngọn lửa lung linh trong tay. Không khí thinh lặng, nhưng Tám tui bắt đầu có cảm giác dễ chịu, nh́n xung quanh thấy những nụ cười nở rộng cho dù những đôi mắt đă từ từ mơ huyền... mờ.
Chương tŕnh tuy không đầy đủ như đă định, nhưng trời đă rất khuya, Ban Tổ Chức đành phải kết thúc tối thứ sáu để trả mọi người về pḥng, chuẩn bị dưỡng sức cho những buổi kế tiếp. Tám tui rất mệt nhưng nh́n các cô chú anh chị trong ban tổ chức lả người v́ căng thẳng tui thấy... tội tội, thương thương. Nhưng lạ lùng thay, tui lại thấy ḿnh b́nh an mới kỳ, đă vậy h́nh như c̣n có phần thơ thới vui vẻ nữa. Nhất là khi lên pḥng, trông thấy những “người lạ” ban chiều bỗng trở nên quen thuộc hồi nào không hay, chỉ trong ṿng một thời gian ngắn ngủi. Sau này khi ngồi với nhau nh́n lại những ǵ đă qua trong khóa họp mặt vùng kỳ này, tụi tui mới thấm thía lời của các cô chú trong BTC, “Sau khi cầu nguyện mới thấy rằng chúng ta đúng ra chỉ là những người cộng tác mà thôi”. Có lẽ chính nhờ những suy nghĩ khiêm nhường đó mà mọi sự trở nên nhẹ nhàng hơn trong những ngày kế tiếp.

 


 

Thứ bảy 13 tháng Chín 2008

Sáng sớm, như một phép lạ, bầu trời quang đăng và sáng sủa trở lại (chắc là Chúa chỉ... hù chơi thôi). Căn bếp ấm sực, thơm lựng mùi bánh ḿ, bánh bao, xôi và... ḿ gói, coi bộ tụi tui được... nuôi nấng khá đầy đủ. Mọi người đón nhau bằng những nụ cười tươi rói mặc dù chỉ có vài tiếng đồng hồ ngủ nghê.
Chương tŕnh thứ bảy bắt đầu bằng đề tài “Được Chọn”:
Nếu anh chị dám tin rằng anh chị được yêu thương ngay từ trước khi anh chị sinh ra đời, anh chị có thể sẽ bất chợt nhận ra rằng cuộc đời của ḿnh rất rất là đặc biệt.
Nghe câu dẫn này, tui chợt thảng thốt, té ra là bấy lâu nay ḿnh có vẻ... coi thường cuộc sống mà Chúa đă tặng cho quá chừng! Cứ tưởng chỉ có những vị tu hành mới thật sự là những người... được chọn bởi Chúa, c̣n chính ḿnh, những Nguyễn Thị B́nh Thường, hay những Nguyễn Văn B́nh Thường, được sinh ra trong đời một cách ... b́nh thường như thế này th́ không là... ǵ hết. Tui được mở mắt ra để thấy chính bản thân ḿnh bỗng dưng trở thành... quư giá. Thiệt t́nh là không biết tại sao hồi đó (chỉ khoảng mười mấy tiếng đồng hồ trước thôi chứ có xa xôi ǵ) tui cho rằng cuộc sống có lúc nặng nề quá, và không hiểu sao tui lại coi những lo toan tất bật hằng ngày của ḿnh to tát như là cả... thế giới vậy ta!
Đề tài thứ hai “Được Chúc Lành”:
Dưới mắt Thiên Chúa, chúng ta luôn luôn là những tạo vật tốt lành...
Tui càng nhận ra ḿnh ... quan trọng hẳn ra, đẹp đẽ hẳn ra, và bạn biết sao không, nghiệm ra được vậy, tui vui như Tết, người nhẹ lâng lâng, cảm thấy sao ḿnh có nhiều diễm phúc mà trước đây ḿnh không hề nhận ra. Vỗ tay vào trán, tự mắng ḿnh... ngu ơi là ... ngu, suy đi nghĩ lại, có những lúc tưởng chừng như... xui xẻo lại chính là những lúc Chúa đang dẫn ḿnh đi qua một lối thoát khác. Nghe xong đề tài này, làm như tui được thay một cặp kính mới, không những ḷng tui nhẹ nhàng mà tui c̣n thấy những người bên cạnh dường như... đẹp hơn và đáng yêu hơn nhiều lắm. Đó là do ảnh hưởng của không khí lắng đọng xung quanh hay là Tám tui đang được chúc lành bởi Chúa?
Cùng nhau chia sẻ...
Cùng nhau cầu nguyện...
Cùng nhau lắng đọng...
Cùng nhau hồi tâm...
Cảm giác thân yêu như đang ở trong một đại gia đ́nh...
Tui ngạc nhiên với sự thay đổi của mọi người, có những người trước đó đầy ắp tâm trạng, có những cơi ḷng khép kín, có những nụ cười chỉ ở khóe môi. Th́ nay họ nói nhiều hơn, mở rộng ḷng một cách dễ dàng hơn... Chỉ một nửa ngày thôi tui đă cảm nhận rơ ràng sự có mặt của Chúa ngay bên cạnh, giữa những anh chị em.
Đề tài thứ ba “Được Bẻ Ra”, tiếc quá tui không có mặt để chia sẻ về đề tài này, tui phải làm một việc không kém phần quan trọng là... chăn con nít.
Khi tui và Long tới nhận ... gia tài từ Vi th́ đă thấy ḿnh bị vây quanh bởi những cặp mắt tṛn xoe và những cái miệng mở rộng hết cỡ với tầng số cao nhất có thể có. Tui và Long cũng ngoác miệng gào thét hú hét đến... mất giọng th́ trật tự mới từ từ được văn hồi.
- Bây giờ ḿnh tập đóng kịch cho văn nghệ tối nay nhé!
- Houra!!!
- Hihi
- Ḿnh đóng ǵ vậy anh?
- Ḿnh đóng ǵ vậy chị?
- Ḿnh diễn lại cuộc đời Chúa Cứu Thế được không!
- Hông chịu...
- Ứ ừ...
- Đóng Batman đi...
- Pokemon?
Năn nỉ, “mặc cả” một hồi, tụi nhỏ gật đầu, chịu đóng cuộc đời Chúa Cứu Thế nhưng mà phải là Chúa Cứu Thế... “mô-đen” của năm... 2000 mới bằng ḷng. Nhưng đến khi phân vai th́ lại ...có chuyện:
- Trâm làm Đức Mẹ, David làm Thánh Giuse
- Ứ ứ, em phải ... nắm tay nó hả, hông chịu đâu...
- Thôi mà, ...chịu khó chút đi...
- Cô ơi, con đóng... con ḅ được hông?
- Chúa ơi!
- Cho con làm người gác... hotel được hông?
- Con hông làm thiên thần tên Gabriel, cho con làm thiên thần tên Vanessa được hông?
- Huhuhu... (Tiếng này là tiếng khóc trong... bụng của Tám tui và Long)
Cuối cùng, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới lập được một đội ngũ gồm: một Đức Mẹ, một Thánh Giuse, một Bill Gate, ba ông thủ tướng, hai thiên thần, một ngôi sao, một người giữ hotel, hai... con cừu, hai mục đồng và hai “đạo diễn” đang... ngắc ngư gần... xỉu.
Bây giờ mới thấy thật là bái phục Vi, một ḿnh tả hữu xung đột gần cả ngày trời với đám... tí nhau mà không hề than thở chút xíu nào.

Buổi tối, tất cả mọi người hồ hởi đi dự một chương tŕnh hấp dẫn gọi là “ValleyField By Night”, để hưởng những phút giây vui tươi sau một ngày thấm mệt. Không khí nhộn nhịp tưng bừng mà các bạn trẻ tạo nên làm Tám tui hào hứng dễ sợ. Công việc của Tám tui tối nay chỉ là... lon ton, theo phụ bác Tám trai bảnh tỏn đóng vai MC trên sân khấu dă chiến. Thiệt ra tụi tui chỉ làm nền cho một chương tŕnh khá đặc sắc do nhóm trẻ và cả nhóm... già thực hiện, không chỉ có kịch nói, nhạc kịch, hài kịch mà c̣n có cả giọng hát tự nguyện của một cô khán giả nữa.
Mọi người vui chơi đến khuya, văn tuồng rồi c̣n có ḿ gói và chè chờ sẵn trong bếp. Nhóm trẻ đốt lửa lách tách ngoài sân, cùng với Cha Quốc Anh tâm t́nh to nhỏ. Nhóm sồn sồn cùng nhau chui vô bếp, ăn uống vui vẻ. Một ngày nữa đă qua trong t́nh thân ái càng ngày càng thắt chặt.

 


 

Chúa Nhật, 14 tháng chín 2008

Sáng nay trời càng đẹp rực rỡ hơn, h́nh như Chúa đang mỉm cười với tất cả mọi người. Cho nên ai nấy cũng đều có vẻ b́nh an thơ thới.
Sau giờ kinh sáng, Tám tui và Long được cô Trang và cô Phượng ... thương t́nh chăn phụ bầy con nít để tụi tui có thể tiếp tục tham dự cuộc chia sẻ về đề tài c̣n lại “Được Cho Đi”:
Điều huyền nhiệm là chỉ đến khi nào chúng ta biết cho đi cuộc sống của ḿnh, th́ lúc đó đời sống chúng ta mới bắt đầu sinh hoa trái.
Kinh nghiệm sống do một cô trong nhóm Đồng Hành chia sẻ làm cả hội trường ch́m trong thinh lặng. Khi ngồi thành từng nhóm nhỏ để cùng chia sẻ với nhau, Tám tui đă nghe được một tâm t́nh rất là thấm thía... “Tôi nhận thấy rằng tôi đă hiểu sai từ CHO ĐI, bởi v́ tôi thường CHO theo ư của chính ḿnh, sự CHO ĐI của tôi v́ thế mà mất đi ư nghĩa, trở nên một sự độc tài và tự măn, bởi thế cho nên, mỗi một ngày tôi thiết tha cầu nguyện, làm sao tôi có thể CHO, nhưng hoàn toàn theo ư Chúa...” Tám tui cũng muốn bắt chước cầu nguyện như vậy, tui cũng nhận ra rằng từ bấy lâu nay có lúc ḿnh không biết “cho đi” thật sự là như thế nào.
Giờ phút chia tay bắt đầu, tui thấy rơ ràng là mọi người đang quyến luyến nhau, lạ lùng thay những con người xa lạ chỉ trong ṿng mấy ngày sống trong một không khí đầy t́nh người và một không gian ngập tràn yêu thương đă trở nên gắn bó gần giống như anh chị em trong gia đ́nh, mặc dù biết rằng chỉ khoảng vài phút sau là đă quay về với cuộc sống thường nhật đầy lo toan và trăn trở... Như một bạn trẻ đă tâm sự chân t́nh rằng “Em biết là xong một cuối tuần này, tất cả đều trở lại b́nh thường, nhưng được hưởng trọn vẹn ba ngày vui như vầy, đối với em cũng đă ngọt ngào lắm.”
C̣n Tám tui th́ sao, những ngày sau đó, tui cảm thấy như có ơn b́nh an của Chúa. Cái project “nặng nợ” trong office trước đây đă từng làm tui khổ sở như thế nào th́ bây giờ tui coi nó không bằng nửa ... hột cát. Kỳ lạ thay, tui thấy ḷng quá sức là nhẹ nhàng, và Tám tui bắt đầu tập cầu nguyện...
Cầu xin Chúa cho con biết cảm nhận là con ĐƯỢC CHỌN sinh ra trong cuộc đời này với tất cả t́nh yêu thương của Chúa, cho con thấy rằng ḿnh đang được CHÚC LÀNH ở tất cả mọi t́nh huống xấu tốt, có can đảm chịu đựng sự BẺ RA và cuối cùng là để được CHO ĐI một cách đúng nghĩa của nó...

Bác Tám

 


 

Baduro, Sáng thứ Hai. Người cha bế đứa con trai nhỏ ba tuổi đến xin khám bệnh, cuộn trong tấm vải rộng. Suốt ba tháng thằng bé hành sốt, bỏ ăn, ói mửa. Trán bé nổi đầy rôm, da và mắt vàng sậm. Tụy tạng bé căng lớn gấp 5 lần b́nh thường, đến 12 cm dưới sườn. Bé gầy guộc, chỉ có da bọc xương. Bụng bé ỏng trương. Ba tháng trời sốt rét, lại suy dinh dưỡng trầm trọng, trông thảm hại quá. Người cha không t́m thầy chạy thuốc cho con suốt ba tháng trời! Có phải ông ta đă sống trong hoàn cảnh thiếu thốn quá lâu nên ông không biết có thể làm ǵ được cho con? Hay ông đă dằn vặt suốt mấy tháng trời v́ sự bất lực của ḿnh?

 


 

Lần kế tiếp chúng tôi đến trại lính Nam Hàn tại Los Palos, may thay được gặp mặt linh mục tuyên úy trong trại. Cha tuyên úy và vị bác sỹ quân-y được nghe các Soeur Nhật Bản kể về công việc của chúng tôi. Người bác sỹ quân y gửi tặng chúng tôi khá nhiều thuốc men. Số thuốc này giúp chúng tôi xoay sở khá lâu.

 


 

Odofuro, sáng thứ Ba. Thứ Ba là ngày họp chợ tại Odufuro, làng chúng tôi ở. Nhiều người đến từ rất xa để mua bán đổi chác tại khu chợ lộ thiên, trước mấy nền nhà loang lổ. Chúng tôi thường e dè khi gặp những người đến xin khám bệnh sau buổi chợ, v́ họ thường không có bệnh ǵ đáng kể, chỉ đến thử xem bác sỹ y tá cho được ǵ.

Một thiếu phụ dáng khắc khổ đi một ḿnh đến gặp tôi. Chị ta lộ vẻ sợ sệt.
- Chị đến đây đi chợ? Tôi hỏi.
- Không, tôi đến đây để gặp bác sỹ.
- Nhà chị ở cách đây bao xa? Chị đi bao lâu tới đây?
- Nhà tôi ở trên ngọn núi kia. Tôi đi bộ một tiếng rưỡi mới tới đây. Tôi nghe người ta nói bác sỹ tại đây khám bệnh trong nhà thờ, nên tôi sợ.
- Tại sao chị lại sợ?
Chiko và chị ta trao đổi trong giây lát. Sau đó Chiko quay qua tôi và nói: “Chị ta người Hồi Giáo”. Tôi hơi ngỡ ngàng. Dân số Đông Timor hơn 90 phần trăm là Công Giáo, người Hồi Giáo thiểu số chắc thấy cô lập lắm. Tôi cảm động trước t́nh cảnh của chị. Tôi dừng lại một hồi rồi nh́n chị ta:
- Bây giờ, chị c̣n sợ không?
- Không.
- Thế chị có tin tưởng tôi không?
- Có.
- Thế chị bệnh t́nh ra sao?
...

 


 

Tôi thật vui khi hai bác sỹ MDM đi nghỉ về từ Darwin. Hai vợ chồng bác sỹ Maria và Jose là hai nhân viên ṇng cốt của trạm y tế lưu động phục vụ cho khu vực này. Vào đầu tháng 12, hai bác sỹ này bị lật xe khi băng qua con sông để vào Luro. Sau đó, trạm y tế này đ́nh chỉ, không vào Luro nữa. Sau khi tiếp xúc với tôi, họ tức thời cung cấp cho chúng tôi nhiều thứ thuốc: Chloroquine, Paracetamol, trụ sinh các loại, và sau đó, cho chúng tôi một thùng cấp cứu y tế IDA, đủ cho chúng tôi dùng trong mấy tuần lễ.

Khoảng cuối tháng Giêng, tôi trở lại Dili lần đầu để dự cuộc họp. Tôi ngạc nhiên v́ ḿnh đă sống xót một tháng đầu tại Luro. Số bệnh nhân đến gặp chúng tôi và được chữa trị đă lên đến hơn 1 000. Thiên Chúa hẳn đă can thiệp cách huyền diệu vào công việc nhỏ bé của chúng tôi.

Tôi t́m đến văn pḥng UNICEFF tại Dili và tŕnh bày với các nhân viên về công việc của chúng tôi tại Luro. Lúc đầu, người nhân viên tôi gặp tỏ vẻ khó chịu, và phản đối yêu cầu của tôi. Anh ta nói UNICEFF không phải là cơ quan phân phối thuốc men tại Đông Timor. Nhưng tôi thành thực nói với anh về công việc chúng tôi làm tại Luro, và cuối cùng, anh ta đồng ư giúp đỡ chúng tôi. Anh cho chúng tôi 7 000 viên Chloroquine, đủ cho chúng tôi dùng trong mấy tháng. Cha Ageng, linh mục ḍng Tên tại Dili, dẫn tôi về nhà và chỉ cho tôi tủ thuốc của nhà ḍng, bảo tôi lấy bất cứ thứ nào chúng tôi có thể dùng được.

 


 

Tôi thật vui khi hai bác sỹ MDM đi nghỉ về từ Darwin. Hai vợ chồng bác sỹ Maria và Jose là hai nhân viên ṇng cốt của trạm y tế lưu động phục vụ cho khu vực này. Vào đầu tháng 12, hai bác sỹ này bị lật xe khi băng qua con sông để vào Luro. Sau đó, trạm y tế này đ́nh chỉ, không vào Luro nữa. Sau khi tiếp xúc với tôi, họ tức thời cung cấp cho chúng tôi nhiều thứ thuốc: Chloroquine, Paracetamol, trụ sinh các loại, và sau đó, cho chúng tôi một thùng cấp cứu y tế IDA, đủ cho chúng tôi dùng trong mấy tuần lễ.

Khoảng cuối tháng Giêng, tôi trở lại Dili lần đầu để dự cuộc họp. Tôi ngạc nhiên v́ ḿnh đă sống xót một tháng đầu tại Luro. Số bệnh nhân đến gặp chúng tôi và được chữa trị đă lên đến hơn 1 000. Thiên Chúa hẳn đă can thiệp cách huyền diệu vào công việc nhỏ bé của chúng tôi.

Tôi t́m đến văn pḥng UNICEFF tại Dili và tŕnh bày với các nhân viên về công việc của chúng tôi tại Luro. Lúc đầu, người nhân viên tôi gặp tỏ vẻ khó chịu, và phản đối yêu cầu của tôi. Anh ta nói UNICEFF không phải là cơ quan phân phối thuốc men tại Đông Timor. Nhưng tôi thành thực nói với anh về công việc chúng tôi làm tại Luro, và cuối cùng, anh ta đồng ư giúp đỡ chúng tôi. Anh cho chúng tôi 7 000 viên Chloroquine, đủ cho chúng tôi dùng trong mấy tháng. Cha Ageng, linh mục ḍng Tên tại Dili, dẫn tôi về nhà và chỉ cho tôi tủ thuốc của nhà ḍng, bảo tôi lấy bất cứ thứ nào chúng tôi có thể dùng được.

 


 

Vùng núi Barikafa. Một phụ nữ khoảng 46, 47 tuổi vào khám bệnh. Bàn tay trơ xương của chị làm tôi nghĩ ngay đến bệnh cùi. Nhưng khi hỏi chuyện chị, tôi mới biết chị bị thương tật cột sống khi chạy loạn lên núi trong cuộc biến loạn năm 1975. Nh́n chị chỉ có da bọc xương, xanh sao, lưng cong g̣, thật tội nghiệp. Tôi hỏi:
- Mỗi ngày chị ăn mấy bữa?

Chị cúi đầu hổ thẹn:
- Nhà tôi không có ǵ ăn, lâu lâu tôi qua ăn nhờ người hàng xóm.
- Bây giờ đang mùa gặt bắp, chị có bắp tươi ăn không?
- Không, v́ tôi tật bệnh đâu có trồng cấy ǵ được.
- Nhà chị ở với ai?
- Tôi ở một ḿnh. Tôi có người em trai, hiện đang ở bên Tây Timor.

Chị mỏi mệt đứng lên, và kêu thốt lên một tiếng, lảo đảo vịn tay vào tường v́ chóng mặt. Chị chỉ có da bọc xương, mảnh khảnh, run rảy v́ kiệt sức. Bỗng mắt tôi nhạt nḥa, “Trời ơi, Chúa đó sao?”. Tôi như chợt nhận ra Chúa Kitô trong h́nh hài người thiếu phụ đau khổ này: tàn tật, cô đơn, đói khát, bệnh tật, t́m đến xin giúp đỡ.

 


 
 

Tôi giă từ Đông Timor vào cuối tháng Hai. Trên đường về, khi chuyến bay ghé phi trường Alelaide, tôi rất ngạc nhiên và vui sướng được Sr Thu Trang và Sr Mỹ Duyên đến đón tại phi trường. Hai Soeur được Soeur Anne nhờ đón tôi về để nói chuyện về Đông Timor, trong khi chờ chuyến bay về Melbounre. Hai Soeur liền đưa tôi về nhà, và tôi thật ngạc nhiên được nếm mùi bánh chưng Việt Hương, của Cộng Đồng Công Giáo Nam Úc. Tôi trở về trong t́nh thân ái, đùm bọc của anh chị em Tu Sỹ Việt Nam, trở về với hương vị quê hương trong tấm bánh chưng dân tộc.

Nh́n lại quăng đường ḿnh vừa đi qua, ḷng tôi tràn đầy kinh ngạc và biết ơn Chúa. Với chút hành trang ít ỏi, tôi được gửi đến trước những nhu cầu quá lớn lao. Nhiều lúc tôi vật lộn với sự thiếu thốn mọi bề. Có lúc tôi mệt nhoài v́ công việc chồng chất không cùng, và sự mong mỏi quá lớn, do người dân làng, và cũng do chính tôi tạo ra.

Nhưng dần dà tôi nhận ra, không phải là tôi đến để mọi người có sự sống, nhưng chính là Đức Kitô, người sai tôi đi và luôn im lặng đồng hành với tôi. Chính Ngài chữa lành và nuôi sống toàn dân, tôi chỉ là phương tiện nhỏ bé trong tay Ngài. Trong lo âu, sợ sệt, trong thiếu thốn, trong mệt mỏi, bệnh hoạn của xác thân, trong cho đi và nhận lănh, trong nước mắt, tiếng cười, trong tang thương mất mát hay ấm áp t́nh người, Ngài luôn luôn làm việc. Ngài chữa lành, nuôi dưỡng, tái tạo.

Tôi hay nghĩ đến câu chuyện Chúa hóa bánh ra nhiều để nuôi sống toàn dân. Ngài dùng phương tiện quá khiêm tốn trong tay để nuôi sống dân Ngài. Đời con không ao ước ǵ hơn, xin được làm khí cụ đơn sơ trong tay Chúa.

DTH 2000