ĐH 2008.02 | Chính Thầy Đă Chọn Anh Em

 

Trang chính Bao DH 2008 2008-02
.

Thư Toà Soạn

.

 
 

Viết lá thư ṭa soạn, tôi coi đây là một cơ hội để tâm sự cùng bạn đọc những vui buồn trong việc làm báo, là cơ hội để “tả oán” về những khó khăn, nhưng cũng là cơ hội để nói lên niềm vui và sự b́nh an khi được góp phần vào việc hoàn thành tờ báo Đồng Hành thân yêu.

Thông thường th́ Thư Ṭa Soạn giới thiệu sơ lược về chủ đề và nói tổng quát về nội dung của báo, chỉ có vậy thôi, không có phần “cháo ḷng” trong mục này . Nhưng lần này tôi muốn lạc đề, tôi muốn dùng cơ hội này để tâm sự với các bạn tâm t́nh của một người giúp báo.

Làm báo Đồng Hành thật khác xa với làm “báo đời.” Chúng tôi không có ban biên tập thường xuyên để viết bài. Mỗi lần sửa soạn cho số báo mới, chỉ biết cầu nguyện “bốn phương, tám hướng” có người nào đó mở rộng trái tim để đem những tâm t́nh, những cảm nhận về t́nh Chúa t́nh người mà họ nhận được viết bài chia sẻ gởi về cho báo, để tờ báo thực sự trở thành một gạch nối cho mọi người, là trung gian đem món quà tinh thần đến cho độc giả, và cũng để cám ơn Chúa về t́nh thương Ngài ban cho ḿnh.

Báo Đồng Hành chú trọng đến những tâm t́nh chia sẻ về đức tin, những tâm t́nh với Chúa . Đó là niềm mong ước của những người giúp báo, muốn gởi đến độc giả những ngọt ngào của t́nh Chúa qua những chia sẻ nhận được. Có thể là tôi suy bụng ta ra bụng người, nhưng đây là lư do tôi cộng tác với báo, cũng như là lư do tôi là một thành viên của cộng đoàn Đồng Hành CLC. Tôi không muốn khoe là ḿnh đă nhận bao nhiêu là kí-lô t́nh thương, tôi chỉ biết cảm tạ Chúa đă thay đổi tôi thành một người nhạy cảm hơn với những ǵ đang xảy ra chung quanh. Một tia nắng nhẹ, một làn gió thoảng, một nụ cười bé thơ cũng làm cho tôi vui và thốt lời cảm tạ Chúa. Những tai ương đang xảy ra mọi nơi làm tôi đau xót, tôi như cảm nhận được niềm đau của người mẹ mất con ở Trung Hoa, những thảm cảnh cuồng phong ở Miến Điện, những sống nay chết mai ở Iraq, những ánh mắt lo âu của những người dân vùng Trung Tây Hoa Kỳ khi nh́n thấy nước sông Mississippi ngày càng dâng cao... Những cảm nhận đó càng làm tôi thêm ḷng biết ơn về t́nh thương của Chúa cho tôi, giúp cho báo Đồng Hành thực ra chỉ là một giọt nước đáp lại t́nh thương vô biên mà tôi nhận được, phải không các bạn?

Nhiều người muốn đóng góp bài vở cho báo Đồng Hành thường hỏi: “Sao, báo số này chủ đề là ǵ?” Câu hỏi thật là hợp lư v́ họ muốn viết bài cho hợp với chủ đề, để khỏi xảy ra cảnh “ông nói gà, bà nói vịt.”

Trong những năm trước báo thường có chủ đề cho cả năm để những ai muốn giúp bài cho báo th́ biết nên viết ǵ. Nhưng thực tế không được như vậy. Như đă nói trên, báo Đồng Hành không có ban biên tập, và đa số những người giúp bài không phải là những người chuyên nghiệp. Những bài viết không phát xuất từ lư trí mà bằng cảm xúc của con tim. Khi nào trái tim mở ra cho báo Đồng Hành có bài là hạnh phúc rồi, c̣n trái tim khép kín th́ chờ biết bao giờ báo mới phát hành được?

V́ vậy nhận được bài chia sẻ của mọi người gởi về là cả một món quà quư cho báo, làm sao dám hỏi tại sao không viết theo chủ đề? Đây là công việc khâu vá, trám chỗ của ban biên tập trong những năm qua. Dù phải đi xin xỏ, năn nỉ… mỗi lần nhận được bài là mỗi lần nhận được niềm vui. Không phải vui v́ bài hay, hoặc viết tuyệt cú mèo, nhưng vui v́ thấy có người mở ḷng chia sẻ tâm t́nh cho nhau. Các bạn có thể cho tôi là “ba phải”, nhưng thật sự bài chia sẻ nào gởi về cũng “trúng” chủ đề hết! Bởi v́ chủ đề muôn thuở của báo Đồng Hành là “yêu Chúa, phục vụ tha nhân.” Khi ḿnh viết bài cho báo bằng trái tim th́ chắc chắn là trúng chủ đề rồi, là bắn trúng ngay trái tim hồng rồi!

Những người đang cộng tác với báo Đồng Hành cũng đă làm việc cho báo khá lâu. Chúng tôi than thở với nhau khá nhiều, và cũng than thở với mọi người không ít. Có nhiều chuyện đáng than lắm các bạn à, nào là thiếu bài vở, nào là thiếu người ủng hộ mua báo, nào là báo sao càng ngày càng ốm o tiều tuỵ … cứ cái đà này th́ chắc là báo sắp về thiên đàng với Chúa mà thôi.

Tuy than thở có vẻ bi quan như thế nhưng chúng tôi luôn hy vọng báo sẽ tồn tại . Cho dù chỉ là một chiếc cầu tre mong manh nối kết chúng ta với nhau, chúng tôi vẫn cảm tạ Chúa cho lời mời gọi của Ngài để trở thành khí cụ t́nh thương qua công việc của báo Đồng Hành. Bao lâu c̣n được mọi người thương yêu yểm trợ, từ việc viết bài đến ủng hộ mua báo, th́ bấy lâu báo vẫn c̣n đến tay các bạn.

Đối với tôi, mặc dù có lúc lo lắng chán nản, thời gian cộng tác với báo vẫn đem lại cho tôi niềm vui và b́nh an chân thật, v́ tôi nhận ra một phần nào đó ư nghĩa của sự phục vụ. Và tôi hiểu thêm nụ cười tươi thắm của cha Thành dù phải tiêu hao bao nhiêu tâm sức lo cho các khoá tĩnh tâm, của Liêm làm hai, ba, bốn jobs, của Hưng-KimAnh “làm ngày không đủ tranh thủ làm đêm”, và của bao nhiêu anh chị em khác đang âm thầm phục vụ trong mọi môi trường của cuộc sống.

Trong bài giảng của thánh lễ an táng của bà cố Têrêsa tại San Diego, lời cha Hùng chia sẻ “khi ḿnh có t́nh thương th́ việc ǵ cũng làm được, bận rộn cách mấy cũng có đủ th́ giờ” làm tôi suy nghĩ… Khi ḿnh có Chúa th́ ḿnh có tràn đầy t́nh thương phải không các bạn?