ĐH 2007.02 | Cura Personalis

 

Trang chính Bao DH 2007 2007-02
.

Nhật Ký TLNN

Kim Giao

     

“Xin Chúa dạy cho con biết yêu thương theo đường li ca Chúa”
- Thao Luyệ
n Nh Nhàng I,  Tun 4

 

Thư gi cho con …

Con yêu dấu,

n nhà tht trng tri t ngày con ra đi. B có cm tưởng như mi vt trong nhà ln hn lên. Cái bàn ăn hai b con thường ngi ăn vi nhau t nhiên thy sao dài quá vì b không nhìn thy con ngi đó na.

Nhớ đến nhng ngày con va xa nhà, mi ln đi qua phòng ngủ ca con b đi tht nhanh, không mun nhìn vào phòng. Bi vì b vn gi y nguyên căn phòng ca con, b không mun thay đổi gì c, b mun la di chính mình nghĩ rng con đi chơi đâu đó mt vài ngày ri s tr v.

Bố nh con tht nhiu… Trong ni nhớ nhung có xen ln hi hn và trách móc. Hi hn vì nghĩ rng ti sao b không bày t tình thương vi con nhiu hơn trong thi gian b con còn bên nhau. Lúc đó b ch nghĩ rng, nuôi cho con ăn hc khôn ln nên người là đầy đủ ri. B con không có nhiu thì giờ tâm s, lo lng thương yêu nhau nhiu hơn vì b cũng ích k dành rt nhiu thì gi để “t thương mình”. Và cũng vì thương mình mà b có ý nghĩ trách con khi con quyết định ri nhà để t lp. Nhiu ln b t hi ti sao b vt v đi làm kh cc cho con được hc hành nên người, mong có ngày được đền đáp khi tui già sc yếu, nhưng nay con li quyết định lìa xa.

Bố nh li lúc con va mi tt nghip đại hc, con ng ý mun đi kiếm vic làm tiu bang khác. B bàng hoàng khi nghe ý định ca con vì b nghĩ rng b ch có mt mình con, b mong rng b con lúc nào cũng bên nhau, trong hin ti, khi con có gia đình, và đến khi b v vi Chúa.

Con cám ơn b m đã nuôi dưỡng con, và con đã ví von là s nuôi dưỡng này ging như gia tài mà người cha nhân hu đã cho người con th ca mình khi anh quyết định ra đi. Con còn nói rng b còn nhân t hơn vì b ch có mt mình con nên b thương con nhiu hơn. B đâu mun “chia” gia tài cho con, b ao ước tt c nhng gì b có hoàn toàn thuc v con, vì b ch có mt mình con mà thôi.

Những lúc mt mình trong ngôi nhà yên lng, b nh nhiu đến nhng năm tháng b con bên nhau. Tuy có khi c tun không chuyn trò tâm s, nhưng b biết con đang bên cnh, trong tm tay bao bc ca b. Lòng hiếu tho ca con đối vi b m, việc hc hành gii gin ca con, s đối x tt lành ca con vi bn bè, làm cho b tht hãnh din vì thy mi s tt đẹp nơi con.

Nay con đã ri nhà, nay con như cánh chim đủ lông cánh bay đi phương xa. Nhiu lúc b cm thy thm thía s đơn ca mt tình thương không có người nhn. “Cô đơn là cho đi mà không có người nhn, là mun nhn mà chng ai cho. Cô đơn là ch đợi, mà cái mình ch đợi biết bao gi xy đến.” (trích “Cô Đơn” ca Nguyn Tm Thường)

Để vượt qua nhng giây phút cô đơn, b tìm được mt con đường dn đến nơi đích thc ca tình thương. Mười bn tun l làm Thao Luyn Nh Nhàng cho b cơ hi tâm s vi Chúa, và giúp b hiu thêm ý nghĩa li Chúa khuyên dy “không có gì cao quý hơn là chết cho người mình yêu.”  Phi chăng đây là đường li yêu thương mà Chúa đã ch dy, đã làm gương cho mi người? Yêu thương ch có ý nghĩa khi mình t quên mình đi, dành trn vn tình thương cho người mình yêu.

Giờ đây ngi viết nhng li tâm s vi con, b cm thy trong lòng bình an vi vic con ra đi. B vn yêu thương con, và có l còn nhiu hơn khi con còn nhà vi b, vì b biết con cn tình thương này để đương đầu vi nhng cm by, để vượt qua nhng khó khăn trong cuc sng.

Bố cm t Chúa cho b cm nhn được “đường li yêu thương ca Chúa.” B mun tâm sự vi con rng b không phi là người cha nhân t mun con tr v như li ví von ca con đâu, nhưng b là người cha bình an hng luôn yêu thương con, vì b đang tp yêu con theo đường li yêu thương mà Chúa đã dy.

Xin Chúa cho bố yêu thương con như Chúa đã yêu thương b vy.

k.g.

 


 
 

“Trước mắt Ta, con thật quý giá, và Ta yêu thương con”  Is 43:4
- Thao Luyện Nhẹ Nhàng II, Tuần 1

 

Một cảm giác lâng lâng trong tâm hồn, một cảm giác không thể nào diển tả bằng lời, bằng chữ viết, vì không hẳn là buồn cũng chẳng phải là vui mà lẫn lộn vui buồn. Vì nước mắt như muốn trào ra nhưng tâm hồn lại muốn hát lời tri ân. Đó là cảm giác của một người cảm nhận được tình yêu thương Chúa dành cho mình. Tại sao Chúa yêu con nhiều như vậy? Chúa không biết những lỗi lầm làm con xa lánh Chúa trong bao nhiêu năm qua, làm con hổ thẹn không dám đến gần trong vòng tay yêu thương của Chúa, làm con tự ghét ngay cả bản thân của con hay sao?

Con muốn viết lại cuộc đời của con để cảm tạ Chúa lo lắng cho con nhưng không bao giờ “kể ơn”, không bao giờ soi sáng cho con biết được tình thương Chúa dành cho con. Chúa đã để cho con tự khám phá ra tình thương này. Con thật là chậm chạp, thờ ơ, ngu dốt trong việc này. Nhìn lại từ lúc con sinh ra đời, và lớn lên trong thời gian chinh chiến máu lửa, bao nhiêu bạn bè cùng lứa tuổi với con đã chôn thây nơi chiến trường, đã chết tức tưởi chưa có một ngày được hưởng tuổi trẻ thần tiên. Con nghĩ đến những người bạn vừa ngồi uống cà phê một cuối tuần nghỉ phép, thì tuần sau được tin đã gục chết nơi rừng núi thâm sâu.

Con buồn vì cuộc đời sống nay, chết mai của thế hệ chúng con. Con buồn vì cảnh nhà tan, nước mất. Nhưng chưa có giây phút nào con nhìn lại bản thân con để nhận thức được sự may mắn của con so với bạn bè, và để cảm nhận sự yêu thương của Chúa dành cho con. Có rất nhiều lần con tự hỏi là con đã làm gì mà Chúa thương con đặc biệt như vậy. Chúa che chở bảo bọc con cho đến ngày hôm nay . Chúa cho con được nhìn thấy sự may mắn của con so với hàng triệu người nơi quê hương Việt Nam cũng như trên thế giới. Con đã làm gì để được như vậy?

***

Nhìn Chúa trên cây thánh giá, tâm hồn tôi xao xuyến. Hình ảnh này đánh động tôi rất nhiều. Tôi yêu tờ bìa của báo Đồng Hành 1/07. Tại sao Chúa chấp nhận một cái chết như vậy? Tại vì tôi thương Chúa, hay là tại vì Chúa thương tôi?

Câu hỏi “tôi làm gì để được Chúa thương tôi” trở thành một câu hỏi íck kỷ, tầm thường, nhỏ mọn mà tôi đã đặt ra. Vì khi hỏi như vậy phải chăng  tôi đặt điều kiện để Chúa thương tôi? Bây giờ những lúc cảm nhận được tình thương của Chúa tôi chỉ biết cảm tạ vì tự thấy mình không xứng đáng, và tôi hỏi Chúa “tại sao Chúa yêu thương con nhiều như vậy?” 

Tôi nhận ra câu hỏi “tôi làm gì để được thương” là câu hỏi về luật nhân quả: làm tốt được tốt, gieo gió gặt bảo, gieo quả nào gặt quả ấy. Muốn được người thương thì tôi phải thương người. Cách sống “cho đi nhận lại” đã mang cho cuộc đời tôi nhiều trầm luân. Bởi vì tôi muốn nhận nhiều hơn là cho! Tôi chỉ nhìn thấy những gì mình mất đi mà không nhận ra những gì mình nhận được. Tôi khóc cho quê hương tan nát, bạn bè vĩnh biệt, nhưng không nghĩ đến sự may mắn mình được sinh tồn. Tôi than vãn về thân phận di tản, về quê hương xa vời nghìn dặm, nhưng quên rằng mình may mắn còn gia đình đoàn tụ, trong khi bao nhiêu người vợ chồng xa cách, con mất mẹ cha. Những may mắn hạnh phúc tôi nhận được đâu phải trả giá bằng những gì tôi cho đi. Và có giá nào để trả cho đầy với những gì mà tôi được hưởng? Có phải đây là giá “cho không” mà Chúa đã ban tặng cho tôi?

Nhìn lại cuộc đời của mình tôi nhận ra một mất mát to lớn mà cho đến những năm tháng gần đây tôi mới cảm nhận được. Một cảm giác hối tiếc, nhưng biết trách ai hơn là tự trách mình. Trong cuộc sống tôi tự cho mình là người lái chiếc thuyền định mệnh. Trong gần cả cuộc đời, tôi tự tin là mình có thể thoát qua những cơn sóng dữ, những phong ba cuồng nộ. Biết bao nhiêu lần Chúa chờ đợi tôi mời Chúa làm bạn đồng hành. Biết bao nhiêu lần Chúa muốn ở bên cạnh tôi, chia sẻ với tôi những mệt mỏi, trò chuyện khi tôi cô đơn. Nhưng tôi quá tự tin nơi mình “con sẽ gọi Chúa khi con cần Chúa.” Nhưng chiếc thuyền định mệnh của cuộc đời mà tôi nghĩ rằng mình sẽ lèo lái được đã bị bủa vây bởi nhiều sóng gió. Nhiều lúc tôi thấy kiệt sức, cô đơn trong việc lèo lái cuộc đời của mình. Tôi nghĩ nhiều đến lời mời gọi của Chúa lúc nào cũng mở rộng tay chờ đợi tôi.

***

Con cảm tạ Chúa đã cho con nhận ra cái tôi của con. Con cảm nhận được sự bình an khi con tin tưởng vào Chúa sẽ lái chiếc thuyền định mệnh khi con mỏi mệt đuối sức.

Con cảm tạ Chúa đã tâm sự với con khi con cô đơn, khi con phải chống chọi với phong ba bảo tố. Những năm tháng sau này con rất quý sự hiện diện của Chúa bên con trong chiếc thuyền định mệnh này. Chúa giúp con khi Chúa biết con cần giúp, Chúa an ủi con khi Chúa biết con cần được an ủi, Chúa để con thảnh thơi an bình khi thấy gió nhẹ biển êm trong dòng đời.

Giờ đây nhìn lại cuộc đời của con, con thấy Chúa luôn luôn bên cạnh con. Chúa không cần con phải làm gì cả để được Chúa thương. Điều Chúa mong mỏi nơi con là hãy cho Chúa ở bên cạnh con, cho Chúa đi vào trong trái tim con. Và như vậy con sẽ được tất cả. Con sẽ lèo lái cuộc đời của con với sự hiện diện của Chúa bên cạnh, với sự giúp đỡ nếu con cần đến Chúa. Cho đến nay con mới cảm nhận được sự không công bình khi mở rộng tâm hồn đón nhận tình thương của Chúa. Vì con nhận quá nhiều mà chẳng cho đi gì cả. Còn Chúa cho con quá nhiều mà chẳng đòi hỏi gì nơi con.

Câu hỏi con đã làm gì để được Chúa thương thật là “thế gian” phải không Chúa?

“... Chúa quan tâm đến con từng giây từng phút, Chúa ủi an trong mọi việc con làm, và muôn muôn đời Chúa nâng đỡ con.”      (Lời nguyện TLNN II, Tuần 1)

k.g.