ĐH 2007.01 | Mùa Chay 2007 - To Live Simply so that Others May Simply Live

 

Trang chính Bao DH 2007 2007-01
.

Nhật Ký TLNN

Kim Giao

 
N h ữ n g   M ó n  Q ù a

"Con chúc tụng và cảm tạ Ngài tất cả những gì chúng con đang có và hiện hữu."

- Lời Nguyện Tuần 1/1

Tôi ngồi sau sân nhà, trời mùa Đông năm nay tại California thật lạnh, những ngày nắng ấm hiếm hoi. Tôi tận hưởng những tia nắng ấm bao phủ lấy mình. Cảm tạ thật nhiều những tia nắng ấm nầy. Tại sao mình không có những tri ân như vậy trong những ngày mùa Hạ? Phải chăng chỉ khi mình "co mình" lại trong những làn gió buốt lạnh mới cảm nhận được "ơn" của những tia nắng nồng ấm? Có những món quà mình chưa xin đã được nên "take it for granted", quên đi những lời cảm tạ biết ơn.

Trong dịp cuối năm vừa qua, tôi có đi xem cuốn phim "The Nativity Story", đưa đến cho tôi một vài cảm nghĩ về những món quà mình nhận. Có những món quà mình nhận được không phải chỉ làm bớt đi những cơn gía lạnh mùa Đông, không phải chỉ tạo nên nụ cười trên đôi môi. Món quà Chúa gởi đến cho Đức Mẹ khởi đầu bằng những dị nghị chê bai của những người chung quanh, bằng những hình phạt có thể xảy đến như ném đá cho chết, như thả bè trôi sông. Món quà nầy thoạt đến với Thánh Giuse bằng đau khổ, bằng ý nghĩ người yêu phản bội, mang một mầm sống không phải do mình tạo ra. Nhưng khi đã nhận thức được sự cao vời tột cùng của món quà mình được nhận, thì việc 9 tháng cưu mang, những lời đàm tiếu đã trở thành như một hạt cát trong sa mạc hạnh phúc "magnificat" mà mình nhận được. Khi nhận chân được đích thực món quà tuyệt vời mà mình được chia sẻ với người mình thương thì những đau khổ, tuyệt vọng đã trở thành hạnh phúc vô vàn. Những nứt nẻ, sước máu của đôi chân cố gắng vượt qua đá nhọn, gai góc, những giòng nước lũ, cố dẫn dắt người mình thương đến nơi an toàn. Đây cũng chỉ là nỗi đau của một giọt nước trong đại dương hạnh phúc với người mình thương.

Tôi tận hưởng những tia nắng ấm mùa Đông. Tôi cảm tạ món quà mà tôi đã nhận được hôm nay cũng như muôn vàn món quà mà tôi đã nhận được trong cuộc sống. Tôi nhận thức được rằng một tia nắng ấm , một làn gió mát, mỗi hơi thở, một nhịp đập của tim đều là những món quà không phải tự nhiên mà có ..... tôi đã có dịp cám ơn những món quà nầy chưa? Tôi phải nhận thức rằng với khả năng hạn hẹp, tôi không thể nào "níu kéo thêm một giờ của cuộc sống, tôi không thể nào làm cho thân thể thêm một tấc chiều cao ".... mọi việc tôi có là do những món quà mà tôi nhận, là tình thương của Chúa ban cho.

Tôi trở vào nhà mang lồng chim yến ra ngoài sân "hơ nắng". Đã mấy tuần rồi, đôi chim "ủ rũ" trong nhà vì không được hưởng không khí trong lành, không được tắm nắng ngoài sân. Vừa đặt lồng chim xuống là cô, cậu đã bắt đầu hót líu lo, đã bắt đầy chân chim hạnh phúc. Tôi biết rằng tôi không phải là người đem hạnh phúc đến cho đôi chim, mà chỉ là người đưa đôi chim đến nơi hạnh phúc. Nếu mình thương chúng thì cũng nên xách chúng đi nhận quà với chứ. Nếu mình ấm mà chúng lạnh thì làm sao mà nói mình thương được. Cảm tạ Chúa cho tôi cảm nhân được những món quà yêu thương mà Chúa đã ban tặng. Những ngày gía lạnh đã làm cho tia nắng ấm lòng hơn. Những giọt nước mắt đã làm cho nụ cười đong đầy hạnh phúc. Những đàm tiếu, những nặng nề của "9 tháng cưu mang" đã trở thành ngất ngây hạnh phúc khi ẵm lấy hài nhi trong tay. Những bước chân rướm máu trải qua khoảng đường dài từ Galilê đến Jerusalem đã trở thành nồng ấm, êm dịu của tình yêu khi dìu dắt dẫn đưa người mình thương đến nơi an toàn.

Những món quà mà Chúa trao ban chỉ đòi hỏi nơi mỗi người một điều thật đơn giản khi đón nhận là "Tin tưởng nơi Tình Yêu Của Chúa." Nếu đặt trọn vẹn niềm tin vào "món quà" nầy thì một làn gió lạnh, một tia nắng ấm, một giọt nước mắt buồn, một nụ cười vui đều đem đến bình an hạnh phúc vì chúng ta tin tưởng nơi tình yêu của Chúa, bởi vì: "CHÚA LÀ TÌNH YÊU VÀ NGÀI MUỐN CHIA SẺ VỚI NHỮNG AI YÊU MẾN NGÀI."

 


 
N ử a   G i ờ   T â m   S ự

"Cứ nghĩ tới Ngài, con cảm thấy Ngài đang nhìn con .."
- Lời Nguyện Tuần 1/2

Hôm nay tôi ráng dậy sớm hơn thường lệ để cố gắng giữ đúng hẹn với Chúa. Mỗi ngày dự định tâm sự với Chúa khoảng nửa giờ thôi, nhưng lúc nào cũng bớt đầu bớt đuôi. Lúc nào cũng có lý do bào chữa như trời lạnh qúa không muốn rời cái mền ấm. Tối hôm qua thức khuya vì trận bóng rổ kéo dài đến 3 cái overtime .. v.v. và v.v... Nhiều khi tôi cũng cảm phục cái tài bào chữa của tôi, vì lần nào Chúa cũng "tin" tôi , Chúa chỉ cười và bảo: "Không sao đâu con, mình có dịp tâm sự với nhau là qúy lắm rồi. Ít ra là con vẫn còn muốn đến tâm sự với Cha. Con chỉ mới trễ hẹn chớ con chưa bỏ hẹn." Vừa bước ra sân đã thấy Chúa đang thơ thẩn ngoài vườn, trên người chỉ phong phanh chiếc áo choàng trắng. Tôi vội vàng xin lỗi và hỏi Chúa: "Tại sao Chúa không bấm chuông gọi con. Vì ở ngoài trời lạnh lẽo qúa mà?" "Tại thấy con còn say ngủ, và nghĩ rằng tối qua chắc con thức khuya nên để con ngủ thêm một tí. Với lại có dịp ngắm cảnh đẹp thiên nhiên cũng thấy ấm lòng với kỳ công của Đấng Tạo Hóa." Tôi cảm thấy mình "bớt tội", vì lại trễ hẹn, vì Chúa tưởng tôi thức khuya để viết bài cho báo ĐH chứ thực ra là chơi Texas Holdum với con cháu đến gần 2 giờ sáng. Tôi mời Chúa dùng với tôi một tách cà phê ấm trước khi cha con tâm sự. Chúa nói là không quen dùng cà phê, nếu có một tí rươu nho nhấm nháp cho ấm lòng thì cũng đủ rồi. Tôi tâm sự với Chúa là tôi thích uống cà phê vào những lúc chỉ có "mình với mình", để nhớ về dĩ vãng. Nhớ đến những ly cà phê với bạn bè thời niên thiếu, nhớ lại những khuôn mặt không còn nữa, những ngụm cà phê đắng đã khơi dậy những kỷ niệm dĩ vãng thật đẹp nơi quê hương VN. Chúa bảo tôi: "Cha con mình thật là ‘ý hợp, tâm đầu’, vì Cha mỗi lần nhắp một tí rượu là khơi dậy trong lòng Cha những kỷ niệm mà Cha trân qúy. Cha nhớ đến Mẹ trong tiệc cưới Cana. Cha nhớ đến sự lo lắng, ân cần của Mẹ khi biết tiệc cưới thiếu rượu. Mẹ muốn Cha giúp giúp họ trong việc thiếu rượu nầy, nhưng Mẹ cũng tinh tế, không muốn Cha làm việc mà Cha không muốn ... Câu nói của Mẹ thật đơn sơ "Họ hết rượu rồi đó con ... " Gn 2-3. Cha thương Mẹ nhiều lắm, Cha muốn dành tất cả thời gian Cha có nơi nầy cho Mẹ, nên Cha làm bộ như từ chối nói với Mẹ "Giờ của con chưa đến, con còn muốn ở với Mẹ." Gn 2-4. Nhưng rồi Cha vẫn làm theo ý muốn của Mẹ, nhắp đến một tí rượu là cảm thấy sự ngọt ngào của tình Mẹ trong tiệc cưới Cana. Tôi tiếp chuyện: "Chúa biết không, mỗi lần trò chuyện với Chúa, con có những xúc động thật vui trong tâm hồn. Con không hiểu tại sao Chúa và con "hợp rơ" như vậy. Nhiều khi con có cảm tưởng như Chúa đã "dọn nhà" vào trong trái tim con rồi đó. Vì những suy nghĩ của con và Chúa sao mà giống nhau vậy. Giống như Chúa có "ảo thuật" lẻn vào trong trái tim con, trong ý nghĩ của con, cho nên mỗi hành động, mỗi suy nghĩ con chưa tâm sự mà Chúa đã biết "tuốt luốt" hết rồi. "Con hơi sợ hãi, khi thấy Ngài thấu hiểu từ trong ra ngoài và từng giây từng phút." Lời Nguyện TLNN I - Tuần 2

Tôi tiếp tục tâm sự: "Chúa biết không, trong những ngày gía lạnh của Mùa Đông, và nhất là trong những dịp gần Tết, con nhớ đến mẹ con nhiều lắm, con thấm thía nỗi cô đơn mất mẹ. Nhắp một ngụm cà phê, nhắm mắt lại hình ảnh của những ngày Tết xa xưa khi con còn bé thơ, khi con còn có mẹ hiển hiện thật rõ ràng trong trí nhớ của con. Nhớ những ngày gần Tết mẹ cắm cúi may cho chiếc áo mới. Nhớ đến sự chiều chuộng yêu thương của mẹ trong thời gian nầy, để cho cả năm tình mẹ yêu con luôn luôn đong đầy. Nhiều khi con tự hỏi tình mẹ yêu con có bao giờ cạn vơi không? Chắc là không bao giờ đâu, vì "Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào mà.." Tôi nhớ mẹ tôi thật nhiều, nhất là khi nghĩ đến thời gian ngắn ngủi mà tôi có mẹ. "Chúa biết không, con nghĩ là Chúa là người có phúc hơn con nhiều lắm đó. Chúa luôn luôn có Mẹ bên cạnh yêu thương Chúa. Từ lúc Chúa còn là bào thai trong bụng Mẹ tại Nazaret cho tới hơi thở cuối cùng ở đồi Golgotha ... 33 năm tại trần gian, Chúa được phủ đầy tình yêu của Mẹ. Tại sao mẹ của con không ở với con cho đến hết cuộc đời của con? Tôi ngẩng mặt lên thấy Chúa đang nhìn tôi, nét nhìn thật là yêu thương, trìu mến. Chúa cầm lấy tay tôi an ủi: "Con nên hiểu rằng tình mẹ yêu con là đại dương, còn tình con thương mẹ nhiều khi thật là giới hạn, vị kỷ. Con thương mẹ, nhớ mẹ vì con nhớ đến chiếc áo mới mẹ may trong dịp Tết, vì món tiền lì xì mẹ tặng cho con. Còn mẹ yêu con là vì mẹ nhớ đến thời gian cưu mang con, vì nhớ đến những lúc con đau yếu, bệnh tật..." Chúa tiếp: "Cha biết chắc một điều là sự đau khổ vì mất mẹ, không thể nào so sánh với sự đau khổ của người mẹ mất con. Cha biết rõ là sự đau đớn của Cha trong những giây phút cuối cùng trên cây thập giá không thể nào bằng sự đau đớn của người Mẹ đứng nhìn bất lực người con yêu mến đang sắp lià xa mình vĩnh viễn. Khi Cha chết đi sự đau khổ trần gian của Cha chấm dứt, nhưng những tháng năm còn lại của Mẹ làm sao mà Mẹ nguôi ngoai nỗi niềm đau xót mất con.

Tôi đang để cho những lời Chúa thấm vào lòng, thì Chúa đứng dậy kiếu từ. Nhìn lại đồng hồ thì mới đấy mà đã nửa giờ rồi. "Thôi Cha về để con sửa soạn đi làm không lại trễ giờ, mình lại tâm sự với nhau trong dịp khác." Thời gian trôi nhanh qúa, vì tôi cảm thấy tôi tâm sự với Chúa chưa "đã" gì cả. Tôi vội nói: "Ngày mai con tâm sự thêm với Chúa được không?" "Đó là tùy ý con, Cha lúc nào cũng sẵn sàng và thời giờ thì con khỏi phải bận tâm. Con muốn gặp Cha lúc nào cũng được, sáng, trưa, chiều, tối, khuya .... Con cứ "ới" là Cha đến ngay. ... Cha lúc nầy đã retired rồi, dù retired early lúc 33 tuổi, nhưng gia đình Cha "dư dả" nên cũng thong dong, nay Cha chỉ muốn gặp "tri kỷ" để tâm sự vậy thôi." Tôi nhìn theo Chúa, Ngài quay lại nhìn tôi:

"CÁI NHÌN CỦA CHÚA, ÔI CHAO LÀ ÂU YẾM
TỪ Đ
ÁY LÒNG CON BIẾT LÀ CHÚA VUI SƯỚNG
VÀ LÒNG CON TRÀN ĐẦY CẢM MẾN."

- Lời Nguyện TLNN I - Tuần 2

 


 
  H o a   H u ệ   N g o à i   Đ ồ n g

Luca 12, 27-28 - TLNN Tuần 1/3

Tôi tự gọi tôi là hoa Huệ Tha Hương để nhớ đến quê hương xa vời bên kia bờ biển Thái Bình Dương. Cơn cuồng phong thịnh nộ của chiến tranh đã thổi đưa mẹ con tôi đến vùng đất hoang vắng này. Chung quanh chỉ toàn là sỏi đá, bụi bặm, gai góc. Trong những năm đầu tiên tại nơi đây, mẹ tôi buồn nhớ nhiều đến quê hương, nơi mà mẹ tôi được nuôi dưỡng nhờ phù sa của sông Hồng, sông Hương, sông Cửu Long. Nơi mà mẹ tôi trưởng thành nhờ mưa nắng hiền hòa của đất nước Việt Nam. Mẹ tôi thường kể lại cho tôi những kỷ niệm đẹp dĩ vãng. Như những lúc gia đình huệ được trưng bày trang nhã trong những Thánh Lễ, hay là trang nghiêm buồn lặng nơi những đám ma, đám táng tại đình chùa, nghĩa trang.

Mẹ tôi thường căn dặn tôi "giấy rách phải giữ lấy lề nghe con! " Gia đình hoa Huệ bao giờ cũng nề nếp, trang nhã, bao giờ cũng trắng trong, tinh khiết. Đừng bao giờ để bụi bặm, gai góc của cuộc đời làm dơ bẩn chiếc áo trắng trong, làm hoen ố tấm lòng trinh khiết của giòng họ mình. Tôi khắc sâu vào tâm hồn những lời giáo huấn yêu thương của mẹ.

Trong thời gian mới đến chỗ xa lạ này, nỗi niềm thương nhớ quê hương thật sâu, thật đầy. Nhiều đêm khuya khoắt, mẹ tôi cô đơn nhìn lên trời cao hướng về phương Đông để cho những giòng nước mắt lưng tròng nhớ về quê cũ:

êm quá khuya rồi, lạnh ở đây
Câu kinh cầu nguyện đã dâng đầy
Lời kinh khắc khoải vào tâm sự
Chúa ở xa rồi, Chúa có hay?"
    trích "Trùng Dươ
ng Lạnh" - Lệ Khánh

Tôi nay đã trở nên đóa hoa Huệ trinh trắng, xinh đẹp. Tôi liên tưởng đến lời kinh mà mẹ tôi thường khắc khoải tâm sự "Chúa ở xa rồi, Chúa có hay?" Tôi nghĩ là Chúa đã nghe lời khẩn cầu của mẹ, vì lời cầu xin này là mẹ xin cho tôi. Mẹ tôi mất đi khi tôi chỉ là một mầm xanh non nơi chỗ "chó ăn đá, gà ăn muối" này. Nhưng Chúa đã gìn giữ tôi tránh những bụi cỏ dại. Chúa đã che chở tôi khỏi những gai góc hung dữ có thể làm tan nát đời tôi. Tôi đã trở thành đóa hoa huệ xinh đẹp ngoài đồng.

Tôi tri ân Chúa, tôi yêu thương mẹ. Vì tình thương của Chúa, vì lời kinh của mẹ, tôi đã trở thành "Hoa Huệ Tha Hương." Tôi không được lớn lên nơi quê hương có những sông rạch uốn khúc, bên cạnh những đồng lúa xanh tươi có những chú trâu nhàn hạ gặm cỏ. Nhưng nơi đây Chúa cũng bao bọc cho tôi vượt qua những cơn nắng hạn mùa hè, những lạnh giá mùa đông.

Với tình thương này, đóa hoa Huệ mong manh đã nẩy mầm, đã lớn lên tại nơi "đìu hiu, hút gió" này, đã trở thành đóa hoa Huệ trinh trắng, xinh đẹp không kém gì người mẹ diễm kiều của tôi đã sinh ra tại Việt Nam. Tôi không phải là "tự mình khen mình" đâu, nhưng là "nói có sách, mách có chứng" vì có nhà thi sĩ Việt Nam tha hương đi chu du rất nhiều nơi, khi đi ngang qua đây cũng đã đặt bút viết ra vài lời khen tụng sự dịu dàng, trinh trắng của "Hoa Huệ Tha Hương" này:

"Nếu ngày mai có ghé lại thăm tôi
Em hãy đem cành huệ trắng ươm bông
Mảnh tim tôi là đất đang ươm trồng
Sươ
ng cầu nguyện sẽ làm hoa rộ nở"
    trích "Hãy là Maria" - Nguyễn Tầm Thường

i đây không phải là quê hương tôi chọn lựa. Nơi đây không có những thân yêu quen thuộc. Nơi đây không có phù sa mầu mỡ, không có thôn vườn an bình, nhưng tôi vẫn mang bóng dáng trinh khiết, vẫn là hoa Huệ dịu dàng mang bóng hình Việt Nam ... Chẳng những thế mà một người bạn thân của tôi là chú cừu tên "Lông Bông" khen tặng là "tôi xinh đẹp còn hơn cả vua Salomon trong vương phục lộng lẫy." Luca 12-27.... Lời khen tặng của Lông Bông không làm cho tôi "nở .... bông" nhưng cho tôi cảm nhận là mình được thương yêu. Tình thương này đã làm cho sỏi đá nơi chỗ tôi sống trở thành mầu mỡ, gai góc trở thành cỏ xanh mềm dịu. Và vùng đất hiu quạnh này trở thành quen thuộc thân yêu.

Tôi tự gọi tôi là "Hoa Huệ Tha Hương" vì tôi nhớ nhiều đến quê hương nơi gia đình tôi được yêu thương.... Nhưng tại nơi này, tôi cảm thấy cũng được thương yêu vì tôi là hoa Huệ xinh đẹp lộng lẫy hơn vương phục của vua chúa. Phải chăng ở đâu có tình yêu, ở đó có xinh đẹp hạnh phúc. Cảm tạ người đã tạo ra tình yêu, đã ban trao tình yêu.

- - -

Người bạn thân nhất của tôi ở nơi đây là chú cừu "lông bông". Tên nầy không phải tôi đặt mà chính là chủ của chú, tôi gọi là Mục Tử đã đặt tên cho chú ..."lông bông" thật là vô tư và ham chơi. Cả ngày chỉ thích chạy chơi đây đó, hết nhấm bụi cỏ nầy, lại đến uống lạch nước kia. Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp tôi chú cứ nấn ná bên cạnh không chịu chạy đâu cả. Tôi đi đâu là cứ theo đó như là cái đuôi. Tôi hỏi là "lông bông" muốn chị trở thành bông Huệ có đuôi hay sao mà cứ đeo theo chị vậy ... Tôi thích "lông bông" vì tính tình ngây thơ, vô tư, còn "lông bông" thích tôi tại vì chị mặc chiếc áo trắng coi thấy hiền như "ma-sơ" vậy. Tôi nhớ cách đây cũng khá lâu, "lông bông" thấy tôi buồn ... (thật ra buồn là lây tính của mẹ tôi chứ không có chuyện gì đáng ...buồn cả) nhưng thấy "lông bông" muốn làm tôi vui nên tôi cứ ráng buồn vậy. Hai chị em cứ nói chuyện cỏ cây, hoa lá cho đến lúc trời sập tối mà "lông bông" quên lững là phải trở về với đàn cừu. Nhìn thấy "lông bông" run sợ vì trời tối không biết đường về, và sợ hãi hơn nữa vì biết Mục Tử lo lắng không biết "lông bông" đi lạc nơi đâu, hay đã là mồi ngon cho sói dữ rồi. Tôi trấn an "lông bông": "Em hãy ở lại đây qua đêm với chị, chứ bây giờ trở về tăm tối nguy hiểm lắm. Đợi đến hừng đông hãy về. Chị nghĩ rằng Mục Tử sẽ quở trách em về tính ham chơi, nhưng sẽ an tâm vì em ở với chị hơn là trở về trong tăm tối." Tôi trấn an "lông bông": "Em thích ở với Huệ trinh trắng hay là muốn đi trong tăm tối sói dữ?" Nhưng quả như là phép lạ, vừa nói xong tôi đã thấy từ xa có một ánh đèn đang đến gần, nhìn kỹ lại đó là Mục Tử đang vôị vã chạy đến tay cầm chiếc đèn gió. Khuôn mặt đượm đầy vẻ lo âu, nhưng vừa nhìn thấy "lông bông" núp sau lưng tôi thì nét vui hiện rõ trên khuôn mặt .... "Con đi chơi gì mà quên cả trời tối vậy ... Làm cho Cha lo lắng qúa không biết có chuyện gì xảy đến cho con?" Tôi cảm nhận được tình thương của Mục Tử đối với "lông bông" qua lời xưng hô "Cha, Con". Tiếng Cha nầy đã làm cho tâm hồn tôi xúc động và buồn, vì từ khi mẹ mất đi không được nghe ai gọi là con, và tiếng Cha thì không bao giờ được gọi vì Cha tôi đã mất đi trong thời gian chinh chiến. Tôi xin tội giùm cho "lông bông" nói là tôi đã ham tâm sự nên quên cả việc nhắc "lông bông" trở về khi trời còn sáng. Mục Tử cám ơn tôi đã giữ "lông bông" ở lại và cũng không rầy la gì cả, chỉ nhẹ nhàng bảo: "lần sau nếu muốn ở lại chị em tâm sự thì cho Mục Tử biết để khỏi lo". Tôi mời Mục Tử ngồi lại nghỉ mệt một chút vì chắc là cũng vất vả đi tìm "lông bông" trong trời tăm tối, nhưng Mục Tử cám ơn nói là phải trở về vì sợ 99 chú cừu còn lại chờ trông.

Từ sau việc "lông bông" ham tâm sự với tôi quên giờ về, Mục Tử đã đổi lại con đường đưa cừu đi ăn cỏ. Mỗi sáng đàn cừu đi qua cánh đồng có vườn hoa Huệ, thường thường Mục Tử cho phép "lông bông" ở lại chơi với tôi cả ngày cho đến khi chiều tối đàn cừu trở về, chỉ cần gọi tên "lông bông" từ xa là chú cừu đã lật đật bỏ mọi chuyện để về với Mục Tử. Càng tâm sự với "lông bông", tôi càng ngày càng hiểu thêm về Mục Tử, và càng hiểu thêm Mục Tử thì tôi lại càng yêu thương, ái mộ người. Có lần tôi hỏi là chú cừu nào cũng có tên hay sao? "lông bông" cho biết là đàn cừu cả trăm con đều có tên riêng và Mục Tử đặt tên theo từng cá tính của mỗi chú. "Lông bông" cho biết là Mục Tử có trí nhớ "tài tình" lắm, nhìn mỗi chú là biết tên gì và không bao giờ gọi lộn tên chú nào cả. Và cũng từ sau khi "lông bông" đi lạc, mỗi tối Mục Tử có trò chơi "đếm cừu", gọi tên từng chú, và khi gọi đến tên mình phải hô "có mặt", nếu quên tên là tối đó phải ngủ vòng ngoài không được ấm như ở trong. "lông bông" bật mí cho tôi là Mục Tử bày ra trò chơi nầy có dụng ý để kiểm soát coi có chú cừu nào đi lạc hay không. "lông bông" hỏi tôi: "Chị có muốn chơi ‘đếm cừu’ với em không?" Tôi cười bảo: "Thôi trò chơi ‘counting sheeps’ nầy dễ buồn ngủ lắm, để chị bày chơi "nhảy ô, xây nhà" vui hơn." Tôi cắt nghiã cho "lông bông" biết đây là trò chơi mẹ tôi dạy tôi và hai mẹ con thường chơi với nhau. Trò chơi nầy phải nhảy bằng một chân nơi những ô nhỏ và khi đã nhảy an toàn qua các ô nầy mới được xây nhà. Và khi mình xây nhà rồi thì người kia không được nhảy vào nhà mình mà phải nhảy qua nhà. Tôi nghiệp cho "lông bông" có tới 4 chân lận, không nhảy vào ô nhỏ được, nên tôi xây nhà trên tất cả các ô. Nhưng bù lại chú có tài nhảy, nên phóng qua như không.

Nhiều lần Mục Tử trở về sớm nhưng vẫn để cho chị em tôi đùa giỡn không bao giờ thúc dục "lông bông." Tôi thật xúc động vì sự dễ thương của Mục Tử dành cho tôi, biết tôi cô đơn, biết tôi cần có bạn. Có lần Mục Tử bảo tôi là "nhìn thấy hai đứa tôi thân thiết như là hai chị em." Nếu đã coi "lông bông" như là con, thì chắc là để cho Huệ gọi là CHA vậy. " Tôi cảm thấy thật là hạnh phúc, những điều mong ước trong tâm hồn đã có người cảm nhận. Tôi chưa bộc lộ có người đã hiểu. Tôi chưa xin có người đã cho.

Từ đó Mục Tử đối với tôi như một người Cha khoan dung. Tôi thổ lộ với Mục Tử tất cả những u uẩn mà từ lâu vẫn giữ kín trong lòng. Tôi nhận lãnh tràn đầy nhựa sống tình thương từ Mục Tử. Những nét cắn đau của những con sâu dĩ vãng trên thân thể của hoa Huệ đã được chữa lành. Tôi yêu nhất là hình ảnh mỗi buổi chiều Mục Tử dẫn đàn cừu trở về, ngả mình xuống đám cỏ xanh thả hồn theo tiếng sáo buồn man mác. Tiếng sáo của Mục Tử đã làm cho tâm hồn thật bình an, đã làm cho tôi cảm nhân được yêu thương: yêu một làn gió nhẹ, một tia nắng ấm, yêu khuôn mặt nhân hậu "Holy" của Mục Tử, và cảm thấy thương chú cừu "lông bông" nhiều hơn. Mục Tử bảo tôi: Tiếng sáo là tiếng nói của con tim. Khi tâm hồn mình bình an, khi trái tim mình tràn đầy tình yêu thì tiếng sáo là lá thư tình, là lời thổ lộ yêu thương đến cho mọi người cho cuộc đời. Qua tiếng sáo của Mục Tử tôi nghe như có lời trìu mến, yêu thương: " Cuộc đời chỉ có ý nghiã , khi mình sống cho tình yêu và chết cho tình yêu."