ĐH 2006.01 | Đại Hội Đồng Hành 2005 - Chúng Tôi Đến Thờ Lạy Ngài

 

Trang chính Bao DH 2006 2006-01
.

Trích Nhật Ký Thao Luyên Nhẹ Nhàng

Châu-Hoàn

 
  Lần thao luyện này, con thú thật rằng thấy mình gần gũi Chúa hơn nhiều, mặc dù lần này con bận bịu nhiều hơn lần trước, có lẽ Chúa thấy điều đó nên đã thao luyện chung với con qua những giờ bận rộn và chính vì vậy nên con nói là con cảm thấy Chúa rất gần.

Tuần một trôi qua với con thật nhẹ nhàng, êm ả, tuần thứ hai con bắt đầu thấy mình bị khuấy động nhiều, Chúa chứ có ai vào đây, đã làm trái tim con không ngồi yên được, thí dụ như bài Mt 16: 21-27 (trích trong nhật ký của TL II, tuần 3.)

"Con thấy mình là một người trong đám các môn đệ đang cùng ngồi đó và đang nghe Chúa mắng Phêrô: "Satan..." con mừng thầm trong lòng: may quá mình không phải là Phêrô, mình đã không nhanh nhẩu lên tiếng nên không bị Chúa la, quê trước mặt mọi người. Con thấy mình mỉm cười và ngồi thụt sâu hơn vào bóng tối góc nhà, chỗ này an toàn ghê vì nó tối khuất ánh mắt của Chúa và con muốn làm gì thì làm chẳng ai biết, kể cả Chúa.

Nhưng rồi kìa, "Người sẽ thưởng phạt ai nấy xứng việc họ làm." Con giật mình vì biết Chúa thấu mọi điều và con sẽ phải đối diện với Chúa một ngày nào đó, lúc này con lại thấy ghen ghen với Phêrô, giá mà mình là Phêrô, lên tiếng một cách nhanh nhẩu để được Chúa mắng ngay, sửa sai ngay và giải thích những hành vi không tốt của con, có lẽ như vậy lại hay hơn là để dồn lại, để mình đi sai nhiều quá, và khó sửa đổi!!! Có lẽ ơn xin của con trong hôm nay là xin cho con dám để Chúa thanh tẩy qua những người chung quanh, qua những biến cố, những vấp ngã, ơn xin này khá nặng và khó nuốt nên xin Chúa ban nghị lực và lòng thành với Chúa nhiều nhiều một chút nhé."

Trong phần II này Chúa cho con hiểu hơn về tình thương của Chúa với mọi người và nhất là tình thương của Chúa đối với con dù thế giới mà con đang sống giữa nó thì quá thể hổn loạn và khó có thể hình dung ra được là Chúa vẫn thương tiếp tục mỗi ngày một biến cố để tiếp tục tạo dựng con nên hoàn hảo hơn, đặc biệt Chúa cho con thấy một niềm vinh hạnh là được cùng hợp tác với Chúa giúp biến đổi bộ mặt trái đất, điều này con cảm nghiệm được qua bài Lc 8: 26-39, (trích nhật ký TL II, tuần 3.)

"Đàn quỷ nhập vào bầy heo..."

"Con đang cảm thấy hơi bực mình Chúa đây, sao Chúa lại vô lý và không công bằng như thế nhỉ, cả một bầy heo của cái ông kia đang khi không lao cả xuống mà chết vì cái ông khác bị quỷ ám ???!!! Một bầy heo đâu có ít, đó là cả một cái gia tài của cái ông đó, cả một tương lai của gia đình họ, mà họ có liên quan gì đến cái ông bị quỷ ám đâu mà bị vạ lây theo nhỉ? Thì con biết là một đàn quỷ này tương đương với một đạo binh, tức là 6000 người. Nhưng Chúa có thể cho đàn quỷ nhập vào cái gì không gây hao tốn cho người khác chứ hả? Thôi để con ngưng một tí cho khuây khỏa rồi con nghe Chúa tiếp chứ giờ thì con bực bội trong người con lắm.

Con lấy cái CD anh Minh trong nhóm làm ra nghe, cái CD này hát thánh ca hay và có những bài đọc suy niệm thật thấm thía, sao anh Minh lại tốn công sức, thì giờ, tiền bạc làm ra và tặng mọi người nhỉ? Con chợt hiểu Chúa thật rõ như ban ngày: đối với Chúa một con người, một linh hồn quý giá vô ngần, Chúa có thể cho đàn quỷ xuất ra, chẳng cần nhập vào cái gì, con gì, nhưng ở đây, Chúa muốn con người hợp tác với Chúa, gia tài có thể suy suyển đi, hao mòn đi, mất hẳn đi nhưng vẫn không bằng mất một linh hồn. Còn việc tại sao Chúa lại làm thiệt hại tài sàn của người vô tội kia thì là vì Chúa muốn con người hợp tác với nhau để giúp nhau, lên thiên đàng chung thì tốt hơn là lên một mình.

Cảm ơn Chúa đã cho con học lại bài học biết chia cơm sẻ áo và nghĩ đến mọi người quanh con. Trong nhóm con, giờ con thấy rõ hơn là ai ai cũng đang hợp tác với Chúa và với nhau để giúp nhau sống gần Chúa hơn trên đường đời, tinh thần này đẹp quá và bây giờ con biết mang ơn từng người hơn.

Chúa cũng đã chạm vào "tim đen" của con để giúp con ý thức hơn về tâm linh con khi con đối diện với con người nhỏ nhen của con.

 

 

 
  MT 5: 1-12 (trích trong nhật ký của TL II, tuần 4)

"Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó..."

Nãy giờ con ngồi đây cắn viết và nhìn Châu Ngọc (con gái của con,) con thấy câu này thật thấm thía, nhưng con vẫn chưa biết thấm thía chỗ nào trong đời sống của con Chúa à, xin Chúa nói cho con biết nhé.

(Phone reng...)... Chúa ơi!!! Anh mới gọi về cho biết anh vừa đụng xe vào cái mái hiên của một tiệm kia!!! không biết tốn kém bao nhiêu đây, lúc nói chuyện với anh trên phone con chỉ nghe và chưa nói gì vì con nóng cả người lên, có lẽ bây giờ con đưa chuyện này vào buổi cầu nguyện hôm nay luôn xem Chúa có điều gì nhắn nhủ con không nhé.

Thật ra hồi nãy lúc nghe phone, phản ứng đầu tiên của con là bực mình vô cùng cái tật đậu xe sát nút của anh, chắc là lần này cũng vậy nên mới ra nông nỗi này chứ còn gì nữa đâu. Hm, hm ... phản ứng này không tốt phải không Chúa? Phản ứng này đến trước khi con rõ vấn đề, phản ứng này làm con thiếu sự cảm thông với anh, thiếu kiên nhẫn, để thay vì cùng nhau giải quyết vấn đề thì con lại tính để mình anh quay quắt với cái lỗi anh đã gây ra.

Một điểm nữa là trong lúc anh đang kể lể thì trong đầu con đã dấy lên những tư tưởng xấu lắm Chúa à; con nghĩ nếu mà là mình thì nãy giờ chưa nghe hết câu chuyện là đã bị anh rủa nặng lời rồi, sao lúc này con "ngứa miệng" ghê và con cũng muốn dùng ngay những lời đó nói lại anh cho đã. Than ôi! Con người con tồi quá Chúa nhỉ?

Chu choa ơi, bây giờ con mới thấy rõ là tâm hồn con chẳng nghèo chút nào, con tích trữ không biết bao nhiêu lời lẽ, ý tưởng thâm độc và chỉ chờ dịp mà tuôn ra, sao con không tích trữ những điều hay điều đẹp. Con thấy tâm hồn mình nặng trĩu và buồn buồn, chút nữa anh về, con biết con phải làm gì rồi. Con cảm ơn Chúa đã nhắc nhở con qua biến cố này và đã nói với con một cách rõ ràng qua đoạn kinh thánh ngày hôm nay: "phúc cho ai nghèo khó..."

Trong tuần III, con thấy rõ Chúa ao ước gì nơi con và con đã mừng thầm trong bụng là chúa vẫn tin con có thể làm được điều gì đó. Có phải Chúa nói với con rằng thế giới con đang sống sẽ đẹp hơn nhiều nếu con biết nhìn lại con trong mỗi việc rất hằng ngày để thấy Chúa thương con chừng nào dù con kém tin, phản bội, ích kỷ...

 

 

 
  Ga 20: 24-29 (trích trong nhật ký của TL III, tuần 1)

Chúa hiện ra nhưng Tôma kém tin.

Hôm nay Châu Ngọc và Nam Sơn (cháu của con) quậy quá nên con có ít giờ cầu nguyện hơn, may sao Chúa lại đến thật đơn sơ qua cái bận rộn này: Con đút cho hai đứa cơm, cùng một chén, cùng một thức ăn mà sao Châu Ngọc cứ vươn người qua đòi nhéo Nam Sơn và khóc ầm ĩ, con điên cái đầu lên đó Chúa à, sao con bé ích kỷ thế này, mà nó còn bé quá chẳng giải thích gì được. Con chỉ biết quát ầm lên thế là nó cũng khóc ầm lên, còn Nam Sơn thì nghệt mặt ra chẳng hiểu gì. Sao Châu Ngọc không thấy rằng cháu đang được con thương, đang cho ăn, hình như bé chỉ thấy rằng mẹ nó đang thương Nam Sơn, đang đút cho Nam Sơn. Cái hành động mà Châu Ngọc đang ghen lồng lộn lên với Nam Sơn làm con chợt nhận ra gương mặt của Tôma, hình như ông ta cũng chỉ chú ý đến cái feeling của ông ta: tôi đang buồn, đang còn hoang mang, nghi ngờ việc Chúa chết. Ông ta quay quắt với cái tôi của ông ta đến nỗi không nhận ra rằng Chúa đang đứng trước mặt ông. Chúa đã phục sinh. Cái tôi của Tôma to đến nổâi đã làm Chúa thất vọng. Châu Ngọc cũng làm con buồn như vậy và trong suốt tuần này con cũng làm cho bố Hoàng buồn và thất vọng như vậy. Chuyện là vì con bắt đầu babysit dùm chị Uyên, Nam Sơn hơn Châu Ngọc có ba tháng thôi, con khá mệt, và mệt, và mệt.... nhưng con dấu anh vì sợ anh không cho coi Nam Sơn nữa, con nghĩ sức mình chịu được và con muốn take time để làm quen với việc mới này. Chị Uyên cũng không thích gởi người ngoài và con thông cảm cho cái quan tâm này của chị. Nhiều lần anh hỏi con có mệt không thì con nói ok, sao con vô duyên quá. Hình như con muốn chứng tỏ rằng con hay, con giỏi, con đủ sức để rồi những mệt nhọc và bực bội âm thầm đổ lên đầu con và chồng. Con đã không nhận ra những vui tươi, kiên nhẫn, dễ thương đáng kể của anh Hoàng, những ngây thơ vui tươi của hai bé, con chỉ lo quay quắt với feeling của con, cái mệt của con, con, con, con... Cả việc thao luyện trong tuần này con cũng bỏ bê vì con mệt, chu choa ơi, bao nhiêu hồng ân, niềm vui, tình thương quanh con mà con không biết hưởng thụ, chỉ lo quay quắt với cái mệt của mình, thật dại dột. Xin Chúa giúp con biết nhìn ra và tận hưởng tình thương của Chúa xung quanh con nhé.

Điều làm con ngạc nhiên lẫn e thẹn là đề tài con hòa giải với Chúa. Con mà được phép hòa giải với Chúa!!! Wow, năm ngoái con cũng thích thú về điều này, năm nay thì Chúa nói với con một khía cạnh khác:

Mt 28: 16-20 (trích trong nhật ký của TL III, tuần 2)

Những lần con lầm bầm trong miệng về những rủi ro khủng hoảng, bất an trong đời con là con đang bất hòa với Chúa rồi. Con thấy mình lo bấn cả lên, hoang mang, thất vọng vì ý Chúa chẳng trùng với ý con, vì kế hoạch của Chúa sao mà kỳ cục và xem ra đang "phá" kế hoạch khá tốt đẹp của con. Thế rồi thời gian trôi qua, chuyện gì qua rồi cũng qua, con vẫn sống nhăn răng, hạnh phúc lại đến, hồng ân lại về, con nhìn lại biến cố xem ra chẳng làm sao đó một cách bao quát hơn, rộng hơn, thoáng hơn thì ô kìa, một bức tranh hoàn mỹ làm sao, lúc này con thấy xấu hổ vì đã trách Chúa khá vội, giận hờn khá nhanh. Sao con cứ quên là Chúa nhìn rộng và xa hơn con, và luôn luôn thương con. Những gì xem ra Chúa "phá đám" thì nay lại là những điều may. Nếu hồi đó mà đi theo kế hoạch của con thì "vỡ nợ" rồi còn gì!!! Lúc này con muốn chạy đi tìm Chúa ghê, con biết Chúa chẳng giận con đâu, chỉ có con vô duyên và thiển cận nên giận Chúa thôi. Con thấy Chúa thật bao dung, kiên nhẫn và hình như vẫn còn đang chờ con cười với Chúa một cái làm hòa, chờ con nói lời cảm ơn và chờ con thương Chúa lại. Cảm ơn những lần "phá đám" của Chúa mà đời con nay vẫn dễ thương, xin tiếp tục kiên nhẫn với con Chúa nhé.

Đó là đời con mà Chúa đã thấu cả, con vẫn là con, tầm thường, yếu đuối. Chúa vẫn là Chúa cao cả, bao dung, thương con không bờ bến, nhưng Chúa vẫn luôn mời con đồng hành với Chúa, con cảm ơn Chúa vẫn thương con như ngày nào, con xin nhận lời đồng hành với Ngài và xin Ngài cho con đủ ơn để đoạn đường chúng mình đi con vẫn nhìn thấy Ngài nhé.