ĐH 2004.02&03 | Becoming an Apostolic Body

 

Trang chính Bao DH 2004 2004-02
.

Miami - Biết Lấy Chi Báo Đền

kim-giao

 
 

Thật là thôi thúc, thật là nôn nao muốn chia sẻ những ân sủng nhận được tại Miami, nhưng không biết khởi đầu từ đâu. Về đến Cali nghỉ thêm một hai ngày để nhớ lại, để sống lại thời gian có tràn đầy ân t́nh của t́nh bạn, t́nh Đồng Hành, và nhất là t́nh Chúa.

Ngồi nhắm mắt lại, tâm hồn thật đầy tràn, trái tim thật hạnh phúc nhưng đầu óc thật “vô trật tự” không biết nghĩ từ đâu, không biết bắt đầu viết từ đâu.  Chỉ thấy ḿnh thật lâng lâng, thật ngây ngất, nước mắt như dâng trào không biết v́ nhớ đến những cơn mưa dông Miami, như những cơn mưa dông tại quê hương VN, hay là gịot nước mắt của những xúc động trên khuôn mặt mọi người trẻ già, Mỹ, Cuba, Đại Hàn, VN khi Đồng Hành được chính thức gia nhập vào CLC.

Khí hậu Miami thật nóng, thật hầm, những cơn mưa dông đột ngột đến không hỏi, đi không chào. Tôi nhớ đến những cơn mưa mây ở Việt Nam. Sao mà giống thế, mùi hơi đất xông lên nhớ lời mẹ dặn “hơi đất xông lên dễ bệnh lắm nghe con.”

Nh́n những cây phượng đỏ rực nhớ đến h́nh ảnh ngày xưa, một chiếc nón lá nghiêng ngiêng e-thẹn, một mái tóc thề xơa ngang vai, một tà áo dài trắng thướt tha trong gió.

Những cây đa bên các góc đường với những rễ mọc từ thân cây buông xuống, nhớ đến bài hát “ánh trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng cuội ngồi, ôm một mối mơ.”  Mơ ǵ đó cuội? Một bóng h́nh trên Cung Quảng?  Mơ sống lại những bước chân vội vàng núp dưới cây phượng đỏ tránh cơn mưa dông?

Tôi ngồi xuống bên cạnh cây đa, nhớ đến những trưa hè oi ả, mẹ nằm trên vơng ru con bằng những câu ca dao mộc mạc, bằng những nhịp đưa êm đềm của chiếc vơng quê hương.  Nhớ đến những cánh diều lộng gió của những trưa hè, như những trưa hè tại Miami nầy.

Chúa ơi, con nghĩ không phải là một sự t́nh cờ mà Chúa muốn đưa con về Miami để tham dự vào “biến cố lịch sử” nầy. Chúa thật lo lắng, Chúa thật chu đáo, Chúa thật yêu con. V́ trong tiềm thức, con như đang trở về Việt Nam. Cơn nắng hè oi ả, những cơn mưa chợt đến chợt đi, tiếng ve kêu buồn bă, đầm lầy muỗi ṃng, những cây phượng đỏ, những thân cây đa già, những cây dừa trĩu trái, con về Miami, hay là con về thăm lại quê hương Việt Nam?

 

Tôi thật cảm xúc, khi nh́n thấy chị Tuyết, anh Quang trong tà áo dài thướt tha, trong chiếc khăn đóng chỉnh tề, tay dâng lên cao tấm huy hiệu tượng trưng cho phong trào Đồng Hành.  Nền lụa vàng với những cánh chim nhiều màu sắc khác nhau, với mai, lan, cúc, trúc, với trời đất giao hoà, với trung tâm điểm là Chúa. Trái tim tôi như hoà nhịp đập với bước chân anh chị, hơi thở tôi như hụt hẫng v́ xúc động, như sự xúc động trên khuôn mặt mọi người.  Chúa đem Việt Nam, Chúa đưa phong trào Đồng Hành vào ḷng Giáo Hội.

Tôi cũng như mọi người khác không ngăn được những cảm xúc dâng tràn khi bà Lois Campbell tuyên bố phong trào Đồng Hành được chính thức hội nhập vào CLC.  Chung quanh tôi những tiếng reo mừng, không những từ những người Việt Nam tham dự mà tất că những người hiện diện đều mừng vui.

Chúng tôi ôm lấy nhau những gịng nước mắt trào ra v́ sung sướng, v́ hạnh phúc, v́ sau hai mươi mấy năm trời phong trào Đồng Hành đă chính thức thuộc vào Giáo Hội, đă chính thức trở thành “con ruột” của Chúa.

 Những tiếng vỗ tay chào mừng như những lời nhạc “...biết lấy ǵ cảm mến, biết lấy chi báo đền...” Lạy Chúa, được gia nhập vào CLC, Chúa đă cho con cơ hội báo đền t́nh yêu Chúa, ban cho con nói riêng và phong trào Đồng Hành nói chung.  Nh́n những gịng lệ hạnh phúc lăn xuống trên khuôn mặt Cha Tuấn, anh Trung, anh Quang, từ những em bé, từ những người có mặt trong Đại Hội tôi cảm thấy ḿnh được ân sủng là một thành viên CLC.

Tôi nghĩ đến CLC-US đang cần những trái tim đầy nhiệt huyết của Đồng Hành để mang sinh khí mới cho phong trào nầy. Tôi cũng nghĩ đến những cộng đoàn Việt Nam địa phương mà từ lâu nay phong trào Đồng Hành gặp khó khăn v́ vấn đề “danh chính ngôn thuận,” v́ vấn đề không biết “con cái nhà ai,” nay th́ có thể hănh diện cho biết cha tôi là ai, mẹ tôi là ai rồi.

“Phải chăng nước mắt đă xóa nhoà quá khứ ... Phải chăng nước mắt đă mở cửa cho tương lai ... và phải chăng nước mắt đă làm cho hạnh phúc phục sinh.” 1

* * *

Tôi như quên đi ḿnh đang ở Miami, đang tham dự Đại Hội CLC, v́ trước mặt tôi là h́nh ảnh tượng Đức Mẹ bồng Chúa trong quốc phục Việt Nam.  Trước mặt tôi là nhánh mai vàng, với những cây hương trầm mùi thơm tỏa ra ngây ngất.  Trước mặt tôi là h́nh ảnh thân yêu của Cha Thành, Cha Tuấn.  Nhà nguyện đông nghẹt người tham dự, một số đông người phải đứng v́ không c̣n chỗ ngồi.

 

“Lời con như trầm hương, bay lên tới thiên đường, cho lung linh ánh nhiệm mầu... Thiết tha là như tiếng vạc kêu sương ... Chúa ơi...”

Chung quanh tôi tiếng hát vang lên từ mọi nơi trong nhà nguyện, tôi nghẹn ngào v́ những xúc cảm, những h́nh ảnh chung quanh tôi mờ đi, trong lung linh của khói trầm hương hiện ra h́nh ảnh trang nghiêm của anh Cường, chị Tuyết trong thánh vũ”... cánh tay nầy nâng cao, như đất mong mưa rào, hồn con mong Chúa dường bao...” Khói trầm hương, h́nh ảnh anh chị Cường, Tuyết trang trọng trong quốc phục cổ truyền, h́nh ảnh các em bé trong áo dài lụa đỏ, khăn đống xanh, làm tôi hănh diện với truyền thống Việt Nam, làm những người tham dự thánh lễ cảm xúc, tôn trọng và thương mến phong trào Đồng Hành.  Tôi cũng nh́n thấy một h́nh ảnh rất đẹp đang diễn ra trước mắt.  Đó là h́nh ảnh liên tục tiếp nối, h́nh ảnh trưởng thành của phong trào Đồng Hành.  Anh chị Cường, Tuyết đang dẫn đầu, đang d́u dắt các em nhỏ về với Chúa.  Cha Thành, Cha Tuấn mở rộng ṿng tay chấp nhận của lễ hiến dâng nầy...

“... Con khấn xin người thương t́nh. Xin hăy dus ḷng thương, ban muôn Hồng Ân...”

* * *

Tại Miami, chúng tôi đến thăm một nhà dưỡng lăo được tài trợ bởi CLC.  Nh́n những khuôn mặt nhăn nheo, những thân thể gẫy gập không c̣n sức sống, tôi cảm thấy ḷng ḿnh xốn xang, thương xót.  Như h́nh ảnh những thân cây cằn cỗi không c̣n sức sống, không c̣n hy vọng.  Tôi cầm lấy một bàn tay khô héo vào trong tay, tôi như cảm thấy một sức sống mới đang chạy từ bàn tay khô cằn nầy lên trái tim héo úa.  Một nụ cười nở ra từ khuôn mặt khô cằn nhăn nheo, một nụ cười thật đẹp, thật thân yêu, nhiều hy vọng.

Kỳ diệu thay chỉ một chút ân cần có thể đem đến cằn cỗi một nụ xanh hy vọng.  Kỳ diệu thay một tí xíu t́nh thương có thể biến đổi tuyệt vọnh thành hy vọng.  Như vậy th́ cái chết cho người ḿnh yêu thương chắc chắn là sẽ đem đến cho ḿnh hạnh phúc dường bao.

Lạy Chúa có lời nào để diễn tả cho hết cho đủ t́nh Chúa yêu con.  Lạy Chúa những ǵ con làm tại nhà dưỡng lăo nầy thật qúa nhỏ bé, như một hạt cát trong sa mạc, như một giọt nước giữa đại dương.  Xin Chúa cho con biết...

... Lấy chi báo đền t́nh Chúa dành cho con?

Lạy Chúa đến Miami khơng phải là ngẫu nhiên, không phải là t́nh cờ nhưng là một dấu chỉ của Chúa dành cho chính con.   Đến Miami Chúa đă biến đổi con thành CON NGƯỜI MỚI, v́ con nhận thức được t́nh yêu của Chúa dành cho quê hương Việt Nam, dành cho phong trào Đồng Hành, dành cho chính con.

Khẩn cầu xin Chúa cho chúng con biết báo đền t́nh Chúa dành cho chúng con...

kim-giao

1 Nước Mắt Và Hạnh Phúc � Nguyễn Tầm Thường