ĐH 2004.01 | Sent to the World, Members of One Body

 

Trang chính Bao DH 2004 2004-01
.

Lệ Đá Xanh

n h n

 
  Có những giọt lệ nhỏ không bao giờ ra ngoài tâm hồn.  Nên vết đau như tê tê, dại dại, c̣n đó, âm thầm.

Tôi vẫn tự trách ḿnh sao đă để những giọt nước mắt trào như con đê vỡ.  Nhưng, khi con đê đă vỡ rồi th́ có c̣n ǵ ngăn chặn được gịng nước.  Tôi khóc như một em bé không biết mắc cở, làm nũng, ṿi vĩnh mẹ.  Nhưng Mẹ kia ḱa, trên bàn thánh cực trọng, bên chân Chúa, Mẹ cũng đang khóc.  Những giọt đá xanh trào từ trái tim có làm dịu cơn đau khi đầu con Mẹ đang từ từ gục xuống?

Đời sống nối tiếp nhau bằng những nụ cười và nước mắt.  Hạnh ngộ rồi chia ly.  Có vô lư không khi tôi chỉ muốn chọn những b́nh an êm ả.  Tôi tầm thường và “thế gian” hơn bất cứ một ai tầm thường.  Nhưng dù tôi có khước từ, chia ly vẫn đến.  Dù tôi quay mặt làm ngơ, vẫn có bàn tay nào đang dần xiết trái tim tội nghiệp.

Nghĩa trang, buổi chiều cuối năm âm lịch, trời mây thấp, u ám.  Vẫn c̣n là những ngày đông xám.  Vẫn c̣n những chậu pointsettia thắm màu lẫn quanh ngọn nến thắp.  Những ngày lễ hội tưng bừng vừa qua, sót lại những vương vấn, nấn ná chưa nỡ rời xa.  Cơn gió lành lạnh, đây đó có bóng người ngồi, đứng, đăm chiêu nh́n trời, nh́n đất ... Nh́n nấm mộ c̣n rơ nguyên dấu chân, bông hoa nhầu nát.  Nh́n tấm bia trơ cùng mưa nắng, gói ghém không biết bao nhiêu là thương tiếc, nhớ mong.  Là hy vọng một lần gặp lại, là tiễn biệt đời đời ... Là xum họp măi măi hay ngàn trùng xa khơi.  Tôi cũng đến, để nh́n trời, nh́n đất, nh́n lại mộ bia ghi tên bố, để ôn những ngày xuân xưa cũ có chậu mai, cành đào và phong bao đỏ ... Để nghe bố vỗ về “em nhỏ, em thiệt tḥi nhất nhà” khi cần giải thích một sự “thiên vị” nào đó.  Tôi đến mộ D., t́m chút yêu thương nào sót lại cho người vợ trẻ, con thơ.  Chỉ có vài tấc đất dưới chân tôi đây mà vời vợi xa cách.  Bao lâu rồi? Có phải hôm qua? hôm kia?  Như bàn tay nắm một bàn tay, muốn chia một sức sống.  Như khi nắp áo quan đóng lại.  Em khóc ngất trên vai tôi.  “Bố nói, em nhỏ, em thiệt tḥi nhất nhà.  Em mất bố sớm, bây giờ ...” Hai con mắt dại như muốn thâu lấy hết những h́nh ảnh thương yêu, cạn khô lời ly biệt.  “Em nhỏ, em thiệt tḥi nhất nhà.”  Những giọt đá xanh rơi phủ kín tâm hồn.  Tôi lại chỉ biết chạy đến cùng Chúa.  Van nài rồi giận hờn, trách móc.  Sợ hăi rồi ăn năn, mặc cả.  Chúa ơi! có những giọt lệ nhỏ không bao giờ ra ngoài tâm hồn.

Tôi đi những bước chậm, quanh những tấm bia đá lạnh, nhấp nhô có những h́nh trái tim lồng vào trong trái tim không hề dứt.  Thảm cỏ khô mùa đông đă thấm ướt sương dưới chân.  Chẳng có một âm thanh nào đủ để đánh thức cái không gian yên ngủ này.  Tiếng lá cây cựa ḿnh vào nhau, những cánh chim đập vội vă t́m về với hơi ấm, t́nh thân, và những giọt lệ, những giọt lệ nhỏ không ra ngoài tâm hồn.  Tất cả như không c̣n nghĩa lư ǵ với những bia mộ lạnh lùng.  Trời tối dần, co ḿnh trong áo ấm, tôi thèm được khóc lại, như lần nào.  Nhưng khóc không đươc ... mà ḷng tôi chợt ... nhẹ hẫng.  Hơi sửng sốt v́ cảm nhận bất ngờ này.  Như có ai cất đi gánh sầu đau nặng chĩu.  Hồn chùng xuống, mênh mông.  Như có ai đang vỗ về.  Như chỉ một lần đê vỡ, nước tuôn lan tràn.  Bây giờ th́ đằm thắm, chừng mực vừa đủ để thảng thốt, đôi mắt long lanh ... Chỉ sau một lần thôi, thế sao tôi cứ cất kín trong tâm hồn, để sầu đau một ḿnh, để hờn giận, trách oán.

Nghe ấm ḷng, thấy hồn nhẹ nhàng như vừa thoát ra khỏi ngục đá tối tăm. Trên nền trời đă lấm tấm sao.  Ánh sao yếu ớt cố xuyên qua làn sương mờ ảo, đi vào hồn tôi dịu dàng, rồi tỏa sáng yêu thương.  Yêu thương mà Chúa đă cho đi để rồi phải chết trên thập giá v́ con người ích kỷ, (là tôi đây).  Bài học này sao tôi học hoài không thông, không thuộc.

          ... Nhưng đă từ lâu, con biết, Chúa ơi! có những giọt lệ nhỏ không bao giờ ra ngoài tâm hồn.  Con đi về đây, ngày mai là đầu năm mới.  Xin cho con một tâm hồn mới, một tin yêu mới.  Biết nhận và cho đi những viên đá xanh, dù góc cạnh bén nhọn có làm tim con sướt đau, dù âm thầm nhưng hăy cứ nhận và cho đi, cho đi ...

Đêm xuống nhanh.  Loáng thoáng ánh đèn vàng hắt những bóng cây đổ dài, tối đen trên những bia đá im ĺm, những con đường nhỏ, quanh co trong khu nghĩa trang rộng.  Ngoài kia, đời sống vẫn thở vội vă theo ḍng xe lao vút.  Trong một phút nữa thôi, tôi sẽ ḥa nhập vào ḍng xe đó, mang theo những giọt đá xanh, những yêu thương mới cho một đời sống thật, đời sống c̣n lại.  Ngày mai, một năm mới bắt đầu. 

hnh

gởi Tr., cuối năm mùi 2003