ĐH 2003.03 | Họp Mặt Vùng Đông Bắc

 

Trang chính Bao DH 2003 2003-03
.

 

Quay Về

Nguyễn C&P


 
 

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên thật lớn xé tan sự yên lặng của căn pḥng. Tôi tḥ tay nhấn nút để ngưng lại vài phút tiếng chuông inh ỏi rồi tiếp tục cuộn ḿnh trong chăn ngủ tiếp. Giấc ngủ nướng lúc này thấy đă ǵ đâu, ngủ như chết, ngủ như chưa được ngủ bao giờ. Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên, lần này như lớn hơn làm chát cả lỗ tai. Tôi chịu thua lồm cồm ngồi dậy tắt hẳn tiếng chuông, tḥ chân xuống giường mắt nhắm mắt mở bước vào pḥng tắm làm những động tác vệ sinh hằng ngày như một cái máy biết di động. Cuộc sống ở đây biến con người trở thành máy móc với những công việc lập đi lập lại mỗi ngày ... Cũng may có ngày thứ hai, thứ ba ... thứ bảy, chúa nhật ... nếu không một ngày chắc giống như mọi ngày.

Bước chân ra đường, ánh nắng gắt của mùa hè đang chờ đợi, nắng dọi thẳng vào mắt xốn xang. Con đường cũ kỹ tráng nhựa rạn nứt giống như ḷng ḿnh lúc này. Ngồi trên xe mắt dán chặt về phía trước, trong ḷng cảm thấy như vừa mất một cái ǵ quư giá. Chưa có hôm nào cảm thấy buồn chán như hôm nay, chắc tại v́ trời nắng, hay v́ trời thiếu mưa... tâm tư nghĩ ngợi bay nhảy lung tung... Nhớ lại ngày nào quay về bên Chúa, cuộc đời bước qua một ngă rẽ quan trọng. Trải qua nhiều khó khăn của một sự trưởng thành, dễ dàng chấp nhận với bao thứ tha. Vui buồn, sa ngă... bao nhiêu cảm giác lẫn lộn, chan ḥa, biến cuộc hành tŕnh theo Chúa thành một chuyện t́nh mê ly huyền bí, mà ḿnh là những trang sách dày cộm, phần đầu nhiều suông sẻ, vui mừng, dễ hiểu. Phần giữa bắt đầu có mâu thuẫn, gay go, đôi khi phải xem lại những trang trước để nghiền ngẫm, suy nghĩ, nhưng đồng thời càng đọc càng thấy hấp dẫn, muốn đọc thật mau để biết kết quả, nhiều lần bực ḿnh, nhưng cũng nhiều phen hoan hỉ với những nhân vật trong câu chuyện. Phần kết thúc thường mang lại một niềm hạnh phúc sau cơn sóng gió. Đôi khi có những câu chuyện phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới hiểu được...
 

 
 

Tiếng cọ xát của bánh xe thắng gấp trên mặt đường phá tan những suy nghĩ mông lung đem tôi trở về hiện tại. Trong ḷng bỗng dưng cảm thấy cần Chúa, cần hơn bao giờ hết. Tiền bạc, danh vọng, đam mê, lúc này chẳng thấy nghĩa lư ǵ... Những lúc buồn chán như vậy mới tỏ bày được hết nỗi ḷng ḿnh. Không suy nghĩ tôi gọi điện thoại vô hăng xin nghỉ, rồi quay xe trở lại Phoenix đi về hướng nhà thờ. Đường bây giờ đầy xe, đông đúc, nhộn nhịp, nối đuôi nhau. Không biết mọi người đi đâu nhưng thấy nét mặt ai cũng có vẻ vội vàng, lo lắng. Đến nhà thờ tôi hăm hở bước vào như có hẹn sẵn. Buổi trưa nhà thờ vắng vẻ nhưng không thiếu sự ấm cúng. Đi ngang qua tượng Đức Mẹ tôi thấy Mẹ tươi vui nh́n tôi... Khựng lại một chút, nh́n chung quanh, tôi t́m một chỗ ngồi thoải mái, trong ḷng cảm thấy nghỉ ngơi lạ thường. Nh́n lên thánh giá, rồi nh́n vào ḷng ḿnh, tôi cảm thấy băn khoăn trước những biến cố, những khó khăn trong cuộc sống, tại sao... tại sao...

Con biết Chúa thương con, sao Ngài để con như vậy, bao nhiêu cám dỗ lầm lỗi, bấy nhiêu ân hận xót xa, dày ṿ cơ thể xé ra từng mảnh nhỏ đau đớn. Tôi bắt đầu lật từng trang sách đời ḿnh, Ngài ở đâu, Ngài muốn con làm ǵ, trang nào tôi cũng nhận được t́nh thương của Thiên Chúa dành cho ḿnh, mặc dù có những lúc tôi cảm thấy mắc cở và muốn chạy trốn v́ những bối cảnh và nhân vật đáng ghét trong đó. Nhưng càng lật tôi càng cảm thấy một t́nh yêu dâng tràn, tôi muốn lật thật mau để t́m phần kết thúc, nhưng những ngón tay dường như tê cóng lại. Tôi bỗng dưng muốn gào thật lớn để cám ơn một t́nh yêu bị bỏ quên, nhưng bờ môi câm nín, không có một ngôn ngữ, một hành động nào có thể nói lên đủ ư nghĩa sự kính mến và ḷng biết ơn trong giây phút này. Chỉ có những giọt nước mắt nghèo nàn chảy xuống má, xuống áo, xuống cơ thể, thấm vào con tim yếu đuối ...

“Xin lỗi anh, tôi là người giúp việc cho nhà thờ, không biết tôi có làm phiền anh không...”

Tiếng người đàn bà nói nhỏ nhẹ làm tôi ngước mắt lên: “Không, không có ǵ phiền hết, xin lỗi bà muốn ǵ?”

“Không biết có phải xe của anh đậu ngoài kia không? Tôi thấy cửa xe không đóng sợ nguy hiểm nên muốn cho anh biết.”

Tôi cám ơn rồi đứng dậy sửa soạn đi ra xe, nhưng bà nh́n tôi và nói: “Anh có cần gặp cha hoặc cần giúp ǵ không?”

Tôi nh́n bà mỉm cười và trả lời: “Thưa không, xin cám ơn bà rất nhiều”

Trời đă xế chiều, những tia nắng yếu ớt sắp sửa từ giă để nhường chổ cho màn đêm đang từ từ buông xuống. Trên ṿm cây cao tiếng chim líu lo rủ nhau về tổ. Tôi cũng muốn về nhà, toàn thân mệt ră rời như sau một ngày dài làm việc. Trang sách cuộc đời chưa đọc xong phần kết thúc để lại trong ḷng nhiều vương vấn. Con đường nhựa cũ kỷ trước nhà vẫn nằm yên bất động, những vết rạn nứt vẫn c̣n đó. Nhưng trong ḷng cảm thấy lấp đầy, một sự lấp đầy khó diễn tả. Màn đêm xuống nhanh che phủ cả căn nhà, giơ tay lên bật đèn, sự yên lặng làm tôi bỗng thấy sợ... Với tay lấy cây đàn tôi khảy nhẹ, tiếng đàn thánh thót du dương, tôi hát lên thật to, như cám ơn, như chấp nhận, tiếng đàn trầm bổng thoát ra khỏi căn pḥng bay lên thật cao... thật cao...

Xin cho con biết lắng nghe, lời Ngài dạy con trong đêm tối
Xin cho con biết lắng nghe, lời Ngài dạy con lúc lẻ loi

Xin cho con cất tiếng lên trả lời, vừa khi con nghe Chúa
Xin cho con biết thân thưa, lạy Ngài, Ngài muốn con làm chi ...

Phoenix ... một ngày giống một ngày

Nguyễn C&P