ĐH 2003.02 | Số Đặc Biệt - Tưởng Niệm Cha Dominici

 

Trang chính Bao DH 2003 2003-02
.

Nụ Hôn T́nh Thương

Peter

 
  Ngày đó...

Mới quen nhau chúng tôi thương và mến nhau nhiều. V́ là mối t́nh đầu nên cả hai cùng e thẹn không ai dám nói với ai những lời yêu thương. Một lần đụng chạm là một lần cảm thấy hồi hộp, một lần nắm tay nhau là một lần cảm thấy xao xuyến trong ḷng, chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện hôn nhau. Trái đất tiếp tục quay, thu tàn rồi đông sang, t́nh yêu chúng tôi cũng đâm nhụy kết hoa, nụ hôn đầu tiên t́nh cờ đến trong một buổi chiều mưa cuối thu bên mái hiên nhà. Thú thật chẳng có ǵ so sánh được cảm giác vui mừng lúc đó, một cảm giác mà tôi có thể đánh đổi tất cả những ǵ ḿnh đang có. Ôi nụ hôn ngọt ngào, một chất ngọt không phải của đường, một chất ngọt không phải của mật, một chất ngọt của t́nh yêu...

Rồi thời gian lặng lẽ bay, bay thật nhanh. Cuộc đời cũng đổi thay theo năm tháng. Ngày đứa con đầu ḷng chào đời, luống cuống chẳng biết phải làm ǵ. V́ chưa bao giờ được làm cha nên chỉ biết đứng nh́n rồi ôm chầm nó vào ḷng hôn hít thật lâu như sợ bị mất. Hôn như chưa bao giờ được hôn, nụ hôn như nói lên tất cả t́nh thương cha con, một nụ hôn như của lần đầu tiên. Mùi thơm của da thịt con làm tôi ngất ngây và quên đi tất cả. Những kỷ niệm đó nay trở thành một điệu nhạc buồn, tan biến nhanh vào không gian, nhanh như những giọt mưa thu ngày nào. Mối t́nh đầu đă không thành, cuộc t́nh cuối cũng đi vào dĩ văng. Đứa con đầu ḷng một ngày một lớn khôn, nụ hôn như không c̣n diễn tả được đầy đủ ư nghĩa như hôm nào, nhưng vẫn c̣n vương vấn trong tiềm thức không bao giờ nhạt phai. Rồi một ngày lại đến, bồng bềnh, nổi trôi, những ngọt bùi đắng cay của cuộc đời chen chúc đi vào trong cơ thể mỗi phút mỗi giây, vui buồn lẫn lộn, chợt đến chợt đi. Nụ hôn của ngày nào như thức tỉnh, bỗng dưng muốn t́m trở lại. Một cảm giác ngây thơ, nhẹ nhàng, một cảm giác của người đang yêu và được yêu...

Phân vân không lối thoát, quay về núp bóng dưới chân t́nh yêu Thiên Chúa, nụ hôn nhạt nhẽo của một cây thánh giá vô h́nh, nụ hôn của một thói quen, được thể hiện một cách thờ ơ, không làm cho ḷng ấm lại được. Rồi đêm lại đến, ngày lại đi, những lần tâm sự bên Ngài với nụ cười hạnh phúc, những lần khóc lóc bên Ngài với bao nỗi khó khăn. Mối quan hệ mật thiết của t́nh yêu như được xiết chặt lại cùng với thời gian khơi dậy đong đầy và ngập tràn. Nụ hôn bỗng trở nên thật ngọt ngào, nhưng không phải ngọt ở vành môi, sự ngất ngây hôm nào bỗng dưng lại đến nhưng không phải ở da thịt của em bé, tất cả những cảm giác đó nhận được từ trong trái tim...  một cảm giác mà tưởng chừng như vĩnh viễn sẽ không t́m lại được...  thầm cám ơn sự mầu nhiệm của một nụ hôn t́nh thương...

Peter