Sáng nay trong giấc ngủ chập chờn
mộng mị, con thấy mình đang đi
với Chúa trên con đường Dolorosa (đường
thương khó) ở Jerusalem.
Chúa và con mỗi nguời vác mọt thanh
gỗ khá nạng. Giữa trưa nắng chói
chang mà phải vác mọt thanh gỗ to và dài như
thế này leo dốc thì khá mẹt.
Con nói với Chúa: “Chúa ơi, con mệt
quá, mình dừng lai thở một tí đã nhé!”
Chúa quay lại mỉm cười với
con: “Ừ, con mẹt thì cứ nghỉ đi.”
Chúa đã không mắng con là đồ
ươn luời. Trong khi con dừng chân ngồi
nghỉ thì Chúa vẫn lầm lủi vác thanh
gỗ leo dốc. Nhìn tấm thân tiều tụy
của Chúa với dáng đi xiêu vẹo chỉ
chực ngã, con nghĩ sao Chúa không dừng chân
nghỉ mệt một lúc. Mãi cho đến khi bóng
Chúa khuất hẳn sau môt u đồi, con mới
thôi nhìn theo. Giữa cái nắng khắc nghiẹt
này mà có môt ly nuớc mát để uống thì
đã lắm. Nhưng tìm ở đâu ra bây
giờ. Ở cái vùng “đất cày lên sỏi
đá” này mơ đến mọt ly nuớc mát
thì khó lắm, bởi chung quanh đây làm gì có nhà
cửa, muốn gì thì cũng phải trở ngược
lại và chắc phải xuống mãi tít cái làng
ở duới thung lũng kia thì may ra.
Con đứng dậy tiếp tục vác
thanh gỗ leo dốc. Mẹt muốn đứt hơi
mà cứ phải tha cái của nợ này thì quá
sức chịu đựng. Phải lâu thật lâu
con mới tìm ra được Chúa. Nguời đang
ngồi trên một mô đất cao, vẻ
mặt đăm chiêu và tư lự. Con rón rén
lại gần, đạt thanh gỗ sang một bên
rồi ngồi xuống. Chúa vẫn không quay
lại nhìn con, nhưng hỏi con đã bớt
mẹt chưa. Ánh nắng chói chang và gay gắt làm
cho đôi mắt của Chúa cứ nheo lai, càng
thấy rõ vẻ hốc hác và mẹt mỏi trên
khuôn mạt rám nắng của Chúa. Cả hai
ngồi im lạng không nói, mỗi nguời đeo
đuổi mọt ý nghĩ riêng.
Một lúc sau Chúa hỏi con: “Đi
với Thầy như vầy con có thấy vất
vả hay trở ngại gì không?”
Con cúi đầu không trả lời, hay
đúng hơn là con không dám nói sự thật
“nếu biết trước chuyến đi
khổ sở như thế này thì từ chối
quách lúc đầu cho xong.” Nhưng nếu con
trả lời “Oh, con có thấy vất vả gì
đâu!” thì con đã tự đánh lừa mình
và dối lòng với Chúa.
Không nghe con trả lời, Chúa quay lại
nhìn con rồi nói: “Nào, ta đi lại đằng
kia, Thầy chỉ cho con xem cái này.”
Con đứng dậy đi theo Chúa đến
mọt khu đất rọng có nhiều mõm đá
lớn nhỏ đè chồng lên nhau. Giữa
những mõm đá to nhỏ ấy, con thấy
thấp thoáng bên trong có một nhánh hoa rất
lạ mà con chưa từng thấy bán ở ngoài
chợ bao giờ. Nó màu trắng, năm cánh lá
nhỏ nhắn xinh xắn đang run rẩy cố
ngoi lên khỏi mọt cục đá to đang
chắn ngang lối. Cái nóng khắc nghiẹt
của buổi trưa không làm nó sợ hãi,
những tảng đá khổng lồ cũng không
làm nó chùn chân thối chí, nó đang cố
gắng hết sức để vượt ra
khỏi những cản trở để
được nhìn thấy bầu trời thênh
thang và xanh ngắt. Bông hoa này không tỏa mùi thơm
như những loài hoa khác, nhưng cái dáng thon
mảnh và dịu dàng tuơi mát của nó đã
làm cho cơn mẹt tan biến đi. Chúa để
con đứng đó với những ý nghĩ vu vơ,
rồi Chúa lại leo lên một tảng đá khác
để ngồi. Đôi mắt của Chúa
chứa đựng chút gì u uẩn, xa xăm. Chúa
không giải thích cho con hiểu vì sao Chúa cho con nhìn
thấy môt nhành hoa mọc trên ghềnh đá. Chúa
muốn con suy diễn theo sự hiểu biết
của con. Đã bao lâu nay đi theo Chúa, con không
thấy mình tiếp thu được gì, đầu
óc vẫn còn cạn hẹp lắm, trí con chưa
thông nên không hiểu những điều con trông
thấy. Con tự thấy thật xấu hổ
khi đã bao lần vênh váo cho rằng mình đã
là học trò “chính quy” của Chúa rồi.
Nguời ta thường bảo: “đi mọt ngày
đàng, học mọt sàng khôn”,
con đi theo Chúa bao năm rồi mà sàng khôn
của con chưa tích trữ được gì!
Con nhìn nhánh hoa đang rung rinh duới cơn gió
nhẹ, con nhìn sang Chúa. Vẫn dáng điệu
gầy gò ấy, vẫn đôi mắt u uẩn xa
xăm, con chẳng biết Chúa đang nghĩ gì.
Cái nắng chói chang oi ả của trưa hè càng
làm cho đầu óc con thêm đen tối. Con đến
ngồi bên Chúa rồi quyết định
hỏi mọt câu hỏi mà con đã khắc
khoải ấp ủ bao lâu nay từ ngày con vác
thanh gỗ đi với Chúa. Lần này con là
nguời lên tiếng truớc: “Chúa ơi, cuôc
đời là gì? Thế nào là ý nghĩa cuôc
đời? Còn tình yêu, con biết tìm nó ở
đâu?”
Chúa quay sang nhìn con mỉm cuời, nụ
cuời vẫn hiền hậu và bao dung như
thuở nào...
Chúa đã không trả lời câu hỏi
của tôi, Nguời xoay nguời lại, nhẹ nhàng
đặt mọt bàn tay của Người lên
tim tôi, tay còn lại Người cầm lấy môt
bàn tay tôi rồi đạt lên mão gai của
Nguời rồi nói: “Nó ở đây, chỉ có
hai chỗ này!”
Rồi cả hai tiếp tục im lặng.
Colorado Springs,
chiều 01 tháng 4 năm 2003
con dế mèn Colorado
(Trích từ nhạt ký, kỷ niẹm
chiều lên Núi Sọ ở Jerusalem năm 1999)
|