ĐH 2001.03 | Trước Ngưỡng Cửa Hôn Nhân

 

Trang chính Bao DH 2001 2001-03
.

Ơn Gọi

Nguyễn Ngọc Thế, SJ

 
 

Frankfurt, ngày 24.4.01

Bạn quý mến,

Theo gợi ý và ước vọng của bạn, xin được chia sẻ cùng bạn vài hàng về ơn gọi tu trì của Thế.

Trước hết xin mạn phép giới thiệu với bạn về bản thân mình. Thế  qua Đức đã được hơn  chín năm. Lúc đó mình được 22 tuổi. Trước đó mình ở Sài-gòn và cũng học xong tú tài ở đó. Trong thời gian học tú tài mình chưa thấy ơn gọi rõ ràng. Nhưng khi mình được làm quen với cha Luyến từ từ mình cảm thấy có một niềm khao khát nhỏ muốn sống đời dâng hiến. Từ đó mình chập chững bước đi với ước mơ nhỏ nhoi này. Cụ thể mình đã tham gia vào trong những công việc của giáo xứ, như coi các em giúp lễ, giúp dạy giáo lý với các sơ. Đặc biệt gần xứ của mình có một giáo điểm truyền giáo, mình đã cùng với các sơ dòng Mến Thánh Giá Chợ Quán và các bạn bè tập sống tinh thần truyền giáo trong môi trường nghèo nàn này. Từ từ một ca đoàn và những lớp giáo lý đã được thành lập.  Nhóm cũng đã đến thăm các gia đình bên lương dân cũng như bên công giáo. Nhóm đã chú ý nhiều đến các gia đình nghèo. Có nhiều lần nhóm đã mời các bác sĩ công giáo về giáo điểm để khám bệnh và cấp thuốc miễn phí. Hôm nay mình nhìn lại thì những công việc đó như là những nguồn nước tưới cho ơn gọi tu trì của mình được phát triển và được sống động hơn.

Khi làm việc tông đồ, nhóm cũng chia sẻ cho nhau những tâm tình thiêng liêng, cùng học hỏi và nâng đỡ nhau trong tinh thần dâng hiến. Mình vẫn còn nhớ đến những người bạn, những người thân yêu đã giúp mình khám phá ơn gọi của mình và đồng hành đi với mình trên từng chặng đường thiêng liêng.

Thời gian đó dù có lòng khát khao sống đời dâng hiến và thích thú trong công việc tông đồ, nhưng ơn gọi tu trì của mình vẫn mông lung thế nào ấy. Nỗi khắc khoải  này mình đem vào các khóa tĩnh tâm.  Càng tìm hiểu về đời sống nội tâm, mình càng mê mẩn. Rồi một lần ngắm nhìn Chúa Thánh Thể, mình cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt nào đó giữa Chúa với mình. Mình sung sướng ngắm nhìn Ngài và nhớ lại một lời Thánh Vịnh:   “Hãy đến, hãy nếm thử và hãy nhìn xem, cho biết Chúa thiện hảo dường bao!” Sự kiện đó là kinh nghiệm thiêng liêng sâu sa đầu tiên của mình với Chúa. Từ đó, mình hiểu rằng ước muốn của mình đi trên đường của Chúa là một điều thật quý báu. Phải chăng giây phút đó là giây phút Chúa “ngỏ ý” với mình?!

Sau đó, mình tiếp tục tập sống tinh thần thiêng liêng và đời sống nội tâm. Mình tìm đọc sách của Phan-xi-cô Assisi, Charle de Foucaul, Têrêsa Hài Đồng, và Augustinus. Càng đọc mình càng cảm thấy bị thuyết phục bởi những con người này. Họ có một điều gì thật đặc biệt trong cuộc sống của họ và mình bắt đầu tập sống như họ.

Cũng trong thời gian đó, mình bắt đầu tìm hiểu chủng viện Sài-gòn. Trong thời gian này mình cùng với khoảng 15 người nữa đã đăng ký đi làm lao động trên nông trường Nhị-Xuân, ở Hóc-môn, cách Sài-gòn khoảng 20 cây số vì đây là điều kiện nhà nước đặt ra cho các anh em nào muốn học chủng viện trong giáo phận Sài-gòn.

Khi đến nông trường, nhóm mình được làm quen với hai anh em dòng Tên. Hai anh sống ở đó đã từ hơn 10 năm. Hai anh đã giúp nhóm chủng sinh chúng mình sống trong một tập thể hỗn hợp, với các thanh niên thuộc đủ mọi thành phần trong xã hội, và với cả những người làm chủ nông trường này. Thời gian này, mình đã học được rất nhiều ở những giây phút vất vả, nhưng rất giá trị của cuộc đời.  Sau khi đi làm xong nghĩa vụ, mình tìm đến một cha dòng Tên để làm quen với Linh Đạo I-Nhã và ước ao được sống tinh thần của I-Nhã.

Rồi mình được người anh ruột bên Đức bảo lãnh qua để đi học. Khi qua Đức, sự khác biệt về văn hóa và đời sống cá nhân tạo nên nhiề căng thẳng trong đời sống.

Trong sự căng thẳng này, mình tìm đến nhà thờ và cố gắng giữ đời sống thiêng liêng. Đây là một thử thách lớn vì lúc này mình chỉ có một mình, những người gần gũi mình đã không đến nhà thờ từ lâu. Vì thế, niềm tin vào Chúa của mình không còn  “hàng rào bảo vệ”, không còn được sự nâng niu giúp đỡ của gia đình, của bạn bè, của giáo xứ và của nhiều người thân yêu nữa.  Sau mỗi thánh lễ mình vẫn đứng trước tượng Đức Mẹ để cầu nguyện. “Xin Mẹ giúp con biết sống trọn vẹn với Chúa Giêsu, dù con có sống trong bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa.” Dù  chẳng quen biết gì, mình cũng xin mấy bà sơ trong nhà thờ cầu nguyện cho mình. Một lần đang đứng trước tượng Đức Mẹ cầu nguyện, tự nhiên có một bà tới gần, dúi vào tay mình 4 DM, khoảng 2 US dollar, chẳng hiểu thế  nào cả, nhưng mình vẫn nhận. Phải chăng mình là một người ăn xin bên Chúa và Mẹ?

Sau khi ở Đức được khoảng 7 tháng  mình mới xác định là không thể sống được ở đây. Nhiều khi ngồi trong phòng một mình cầu nguyện mà khóc sướt mướt rồi trách những ai khuyên mình đi qua Đức. Tại sao mình lại rơi vào trong một hoàn cảnh như vậy?  Mình đi làm lậu trong nhà hàng khoảng hơn một tháng để có tiền mua vé  máy bay và đã định ngày về.  Nhưng vì gia đình mình đã ở lại Đức.  Ở lại đây rồi sống làm sao?

Một câu hỏi thú vị nhưng rất hiện sinh. Tuy đời sống khó khăn nhưng mình đã được gặp nhiều người có lòng đại lượng. Cảm phục trước tấm lòng của những người này, mình cố gắng sống, nhưng dù vậy mình vẫn không biết tương lai mình ra sao. Trong thời gian này mình vẫn giữ lễ hàng ngày và đời sống cầu nguyện với Chúa. Nhiều lúc mình đã khóc với Chúa về hoàn cảnh của mình.  “Tại sao Chúa để con trong hoàn cảnh này, nếu Chúa muốn con sống trong môi trường này, thì xin Chúa cho con sức mạnh để con sống.” Nhưng Chúa có nghe mình không?

Cùng lúc này, mình liên lạc với dòng Tên và xin vào dòng. Dòng đã cho mình học bổng và giúp mình về việc di trú.

Trong một năm chuẩn bị vào Đại Học, mình sống trong một môi trường mới.  Ở đây tỉ lệ Kitô giáo khoảng 2-4%, và trong cư xá sinh viên đa số là người đạo Hồi Giáo. Trong hoàn cảnh này, mình đã cố gắng để sống niềm tin. Thánh lễ hàng ngày vẫn là  “món ăn ngon nhất” của mình. Ngày ngày mình lấy xe vào trong thành phố Halle và rôì đi lễ. Sau mỗi lần dự lễ mình đều nhận được sự bình an nội tâm sâu sa. Tuy nhiên, mình vẫn cảm thấy lòng mình cô đơn. Nhiều lần cầu nguyện Chúa đã trả lời là có Chúa bên cạnh, thế là đủ cho mình rồi. Ngài là tất cả. Sống bên cạnh những anh em Hồi Giáo mình cũng học hỏi được nơi họ tinh thần sống niềm tin vào Ala. Ngoài ra, trong thời gian này mình cũng được sự nâng đỡ của một cha dòng Tên người Đức, Cha đã giúp mình hiểu thêm về linh đạo I-Nhã và đời sống của một Giêsu hữu ở Đức thế nào, nhờ đó mình làm quen nhiều hơn với dòng và chuẩn bị cho một đời sống mới.

Một năm ở Halle là một năm Chúa huấn luyện mình thêm về đời sống tập thể giữa một môi trường vô thần và Hồi Giáo. Mình cũng lớn lên thêm về nhân bản và thiêng liêng.

Như mình đang chia sẻ ở đây, cuộc đời mình đã nhận được nhiều món quà quý báu Chúa ban, vì thế mình muốn chia sẻ và rao truyền tình yêu của Chúa cho những người mình gặp trên đường. Đó là động lực mạnh nhất của mình khi vào dòng. Chắc chắn, những ước ao từ thủơ nhỏ vẫn còn đó và cũng là động lực đưa mình vào dòng.

Hai năm trong nhà tập lại là thời gian để mình được huấn luyện và cũng là thời gian để dòng và mình cùng kiểm tra về ơn gọi của mình. Từ từ mình nhận ra rằng, ơn gọi của một người dòng Tên � một Giêsu hữu rất căn bản chính là cái Identity: “Kitô hữu là một con người tội lỗi trước mặt Chúa.” Cái definition này đã thuyết phục mình hơn là kiến thức uyên bác và hơn cả những gì mà Kitô Hữu đã làm cho Giáo Hội và Xã Hội, chính vì là con người tội lỗi mà Kitô hữu cần cố gắng sống mỗi ngày một tốt hơn nữa.

Trong nhà tập, mình đã gặp một biến cố là cơn khủng hoảng đức tin. Thế cảm thấy rất rõ ràng là trong một xã hội Châu Âu đề cao chủ nghĩa cá nhân này, những người sống niềm tin vào Chúa cũng cần phải có một suy nghĩ rất cá nhân. Đó là cá nhân mình quyết định tin Chúa, theo Chúa chứ không chỉ dựa vào tập thể vì Thế đã thử  để qua một bên những sự giúp đỡ của bao người thân yêu, cha mẹ và các cha, các sơ và bạn bè, hay nói khác đi Thế thoát khỏi bốn bức tường xung quanh. Giờ đây, đối diện với chính mình và tự hỏi thật sự là mình có tin Chúa hay không. Với câu hỏi này và đối diện với chính bản thân, Thế đã rơi vào một cơn khủng hoảng niềm tin kéo dài khoảng 2-3 tuần lễ. Thời gian đó Thế sống trong bóng đêm. Chẳng biết thế nào và phải làm sao cả. Cuối cùng với sự hướng dẫn của cha giáo tập Thế tự hỏi, những sự kiện và biến cố trong quá khứ có ý nghĩa gì trong niềm tin của mình vào Chúa. Câu hỏi này đã đưa Thế vào trong một quỹ đạo mới. Thế nhận ra, niềm tin của Thế bây giờ được xác định và được dựa trên một nền tảng rất cá nhân. Đó là những kinh nghiệm của Thế về niềm tin và về Thiên Chúa. Kinh nghiệm này có một nét căn bản, đó là sự bình an. Sự bình an của Chúa ban trong mọi lúc, dù vui dù buồn, dù khó khăn vất vả, cũng như khi thoải mái và quân bình. Chính nhờ nhận ra điều này mà Thế đã thoát ra khỏi cơn khủng hoảng niềm tin. Qua đó, niềm tin vào Chúa của Thế được “xây nền” vững hơn.

Tuy nhiên,  những kinh nghiệm cá nhân về Chúa và sự tự quyết định về niềm tin và về ơn gọi thực sự  có nguồn và có một tiến trình. Trong tiến trình đó bao người đã gieo mầm, chăm bón, để một hạt giống nhỏ có thể nảy mầm và phát triển. Vì thế, đời sống đức tin và đời sống của Thế mang hai chiều kích: tập thể và cá nhân.

Để kết thúc những hàng chia sẻ này, Thế xin kể lại một kinh nghiệm thiêng liêng như là dấu ấn giúp Thế dám quyết định tiếp tục bước đi trên con đường là một người bạn đường của Chúa. Đó là cuộc tĩnh tâm để chuẩn bị khấn vào năm 1996. Đơn sơ một điều là Thế đã cầu nguyện một cách say mê trước một hình Chúa Giêsu chịu đóng đinh, nhưng một tay của Chúa bị đinh ghim vào thập tự, tay kia thì xòe ra như đang muốn nắm lấy tay người khác, cũng như  có ý mời người khác cùng kết thân với Ngài. Cả tuần lễ Thế đã ngồi cầu nguyện trước tượng này. Lúc đầu Thế còn dùng Kinh Thánh, nhưng sau đó bỏ hết các bài Thánh Kinh qua một bên. Chỉ còn tâm tình duy nhất: “Chúa với con và con với Chúa.” Đây chính là lúc mà Thế thấy rất rõ Chúa gọi Thế và mình cũng xin đáp lời với Ngài.  Với tâm tình đó Thế tiếp tục sống ơn gọi theo Ngài, nhưng trong vị trí là một người tội lỗi luôn trên đường với Chúa.

Những kinh nghiệm trên xin được chia sẻ trong tình thân yêu với Chúa và với mọi người. Đó cũng là những hàng chữ đơn sơ chân thành, xin nói lên lòng biết ơn với cha mẹ, anh chị em và với bao người đã, đang và sẽ đồng hành và tương trợ Thế trên đường. Mọi sự xin để cho danh Cha được cả sáng hơn.

 

Lạy Chúa,

ngàn vạn lần xin ca tụng tri ân.
Vì tình Ngài cao quý dường bao,
và tình người ấm êm dường nào.

Xin cho con được sống, để cho Chúa được vinh danh hơn, để tình yêu được “nở hoa” và ơn cứu rỗi được lan tràn đến mỗi một tâm hồn. Amen.

Mến chào trong Giêsu,

 

Nguyễn Ngọc Thế, SJ