ĐH 2001.02 | Gia Đ́nh - Một Cộng Đoàn Yêu Thương

 

Trang chính Bao DH 2001 2001-02
.

Thư Trưởng Nhóm

Phạm Hữu Quang

 
 

“Mama...” Hai tiếng bập bẹ của bé Ân làm Nhung và Quang ngạc nhiên. Cả hai chúng tôi quay nh́n bé Ân và chăm chú lắng nghe. Bé Ân nhoẻn miệng cười và bập bẹ một lần nữa “mama...”. Chúng tôi vỗ tay khen bé đă đạt thêm một bước tiến quan trọng nữa trong ngày hôm nay.  Từ khi bé Ân được chín tháng, nó bắt đầu ọ ẹ hai chữ “papa”, đôi khi “đađa” xen lẫn với những màn biểu diễn ngoạn mục như màn mưa rào (phun nước miếng), nhíu mày và lỗ mũi, miệng nhúm lại như mỏ chim, v.v. Chúng tôi vui mừng và hy vọng là hai chữ “mama” sẽ được bé Ân thốt lên một ngày không xa. Hơn một tháng trôi qua, vốn liếng văn chương của bé Ân chỉ quanh quẩn ở hai chữ “papa” và “đađa”, mặc dù chúng tôi đă c̣ mồi chữ “mama” cho bé mỗi ngày...

Bố th́ rất ư là hănh diện v́ có một cậu quư tử biết thốt lên những lời chí lư và mát ruột như vậy. C̣n mẹ th́ tự an ủi lấy chính ḿnh khi biết có những đứa bé gần hai tuổi mà vẫn chưa gọi “mama” hay “papa” một lần! Tuy nhiên cả hai chúng tôi đều thầm nghĩ rằng nếu ḿnh cứ lập đi lập lại chữ “mama” với con  th́ chữ đó sẽ đi vào tiềm thức của nó. Rồi một ngày đẹp trời nào đó, bé sẽ nói lên hai chữ này. Và ngày đẹp trời đó đă đến với chúng tôi vào buổi sáng hôm nay.

Với hai tiếng bập bẹ đơn sơ “papa” và “mama” từ miệng trẻ thơ, một h́nh ảnh gia đ́nh ấm cúng, yêu thương đang h́nh thành ở giữa chúng tôi. Hai chữ “mama” đă mất hơn một tháng để đi vào tâm trí của con. Tôi băn khoăn không biết hai chữ “yêu thương” mà ḿnh muốn dạy cho con sẽ mất một thời gian là bao lâu? Nh́n vào chính kinh nghiệm của bản thân th́ tôi nghĩ tôi cần bắt đầu mớm hai chữ “yêu thương” cho con ngay từ bây giờ. Không chỉ bằng những câu nói lập đi lập lại trên đầu môi, nhưng bằng chính đời sống hằng ngày của chúng tôi là cha mẹ, là vợ chồng trong gia đ́nh. Mảnh vườn gia đ́nh là nơi thích hợp để ươm trồng hạt giống t́nh thương, nẩy sinh và lớn lên trong ḷng mỗi người, từ cha mẹ đến con cái.

 

Các anh chị quư mến,

Chủ đề của số báo kỳ này và những số kế tiếp mời gọi mỗi người chúng ta trở về với môi trường gia đ́nh của ḿnh. Nơi đó, hy vọng các anh chị sẽ t́m thấy những khuôn mặt  của t́nh thương qua ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em và các cháu.  Nơi đây, xen lẫn những đám mây đen của đau khổ và buồn tủi, Quang tin rằng các anh chị cũng t́m được những góc trời màu xanh, những kỷ niệm êm đềm, những hạnh phúc nho nhỏ nhưng măi măi để lại một dấu tích đẹp và không phai mờ trong ḷng của các anh chị.

 

Kính mến,

 

Phạm H. Quang