ĐH 2001.02 | Gia Đ́nh - Một Cộng Đoàn Yêu Thương

 

Trang chính Bao DH 2001 2001-02
.

Mănh Vụn Của Thiên Đàng

Hoàng Thơ

 
 

Những người mới làm cha mẹ lần đầu tiên trong đời chắc sẽ đồng ư với Thơ rằng công việc nuôi dưỡng một em bé sơ sinh thật không phải dễ.  Việc này đ̣i hỏi rất nhiều công sức và bao nhiêu là hy sinh, cực nhọc.  Không hiểu sao mà một đứa bé nhỏ xíu như vậy lại có thể mang đến bao nhiêu là xáo trộn, thay đổi trong đời sống gia đ́nh.  Thời gian đầu “tập tễnh” nuôi con, v́ thiếu kinh nghiệm, nên các “cha mẹ mới” thường cảm thấy chới với bởi những trách nhiệm của ḿnh.  Thơ là một trong những người đă cảm nhận điều này thật rơ ràng.

Khi bé Christine, con đầu ḷng của Thơ chào đời, hai vợ chồng Thơ đă suy nghĩ, bàn tính và cầu nguyện thật nhiều về cách thức chăm sóc cho bé trong những ngày sắp tới.  Sau mấy tháng trời suy nghĩ và nhận định Thánh Ư Chúa, tụi Thơ quyết định là một trong hai đứa nên ở nhà để lo cho Christine v́ tin rằng như vậy th́ cháu sẽ được chăm sóc một cách đầy đủ và chu đáo hơn.  Vợ chồng Thơ muốn cho con ḿnh được gần gũi bên mẹ và được chính mẹ yêu thương chăm sóc để tạo cho nó những cảm giác êm đẹp, sung sướng trong những năm đầu của cuộc đời.  Hơn nữa, tụi Thơ rất quan tâm đến vấn đề giáo dục con nên người tốt lành, nhân đức, biết yêu Chúa, yêu người.  Thơ tin rằng đây thật sự là một trách nhiệm tối hậu mà Thiên Chúa trao ban cho những người làm cha, làm mẹ.  It must be our priority, our most important responsibility as parents.  Tụi Thơ thật sự tin điều đó.  Thế là Thơ được ông xă “nhường” cho nhiệm vụ ở nhà nuôi con và Văn t́nh nguyện đi làm nuôi gia đ́nh nhỏ.

Sau 3 tháng nghĩ maternity leave ở nhà, Thơ xin nghĩ làm ở sở luôn, mặc dầu trong office họ đă chuẩn bị trước cho Thơ một cái promotion khi Thơ trở lại làm việc.  Thơ hơi tiếc cái promotion đó, nhưng so với được ở nhà bên cạnh em bé thật dễ thương của ḿnh - được ôm nó, hôn nó, “hít” nó suốt ngày vẫn sung sướng hơn mọi promotion!  Tạ ơn Chúa cho tụi Thơ được sống đầy đủ với một income.  Tuy rằng tụi Thơ không thể mua sắm xe mới, nhà rộng như các bạn ḿnh, nhưng với những ǵ tụi Thơ đă và đang có, một mái ấm gia đ́nh, hằng ngày no đủ, tất cả đều phản ảnh ḷng rộng lượng quá độ của Thiên Chúa dành cho gia đ́nh Thơ.  Về sau này Thơ nh́n lại quá khứ th́ mới nhận biết rơ ràng vai tṛ làm mẹ thật sự là một món quà yêu thương Chúa tặng cho ḿnh.  Đây là một món quà thật đẹp, thật quư và thật hữu ích cho Thơ!  Chỉ tiếc rằng trong thời gian đầu đang “tập” làm người mẹ gương mẫu, Thơ đă không nhận ra được giá trị cao trọng của món quà này.  Thơ thường dễ buồn chán và hay than thân trách phận.

Khi chọn ở nhà nuôi con, Thơ hoàn toàn không thể ngờ trước được rằng công việc của một người mẹ đ̣i hỏi thật nhiều và xem như “vô tận”.  Mỗi ngày một ḿnh quanh quẫn trong nhà, làm những công việc thật nhỏ bé, tầm thường như thay tă cho con, pha sữa, cho bú, cho ợ, dỗ con ngủ, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rửa chén... rồi lại đến giờ thay tă, pha sữa, cho bú, v.v...  Công việc cứ như thế mà diễn tiến cho đến hết ngày.  Rồi hết ngày này qua ngày khác. Thời gian đầu v́ thiếu kinh nghiệm, không biết sắp sếp thời giờ cho khôn khéo, nên Thơ cảm thấy thật mệt mỏi với bổn phận hằng ngày.  Nhiều lúc Thơ cũng nản ḷng và rất tủi thân.  Thơ thấy các bạn học cũ của ḿnh th́ cứ tiến triển trong công việc làm ăn.  Họ đi làm, có tiền, ăn mặc lịch sự, theo thời trang và rất thông thạo với những modern technology, những bước tiến của xă hội văn minh này.  Họ có vẻ chẳng bận tâm chuyện ǵ.  Tuy họ phải đi làm hằng ngày, nhưng đến cuối tuần th́ được nghĩ, đi chơi đây đó và cuối tháng th́ họ được cầm trong tay cái pay check � “hoa quả và phần thưởng” cụ thể do công việc họ làm.  C̣n Thơ, hằng ngày cũng làm việc, nhiều khi c̣n stressful hơn họ v́ con ḿnh cứ khóc nhừa nhựa hoài làm ḿnh muốn điên cả cái đầu.  Đă vậy cuối tuần có được nghĩ ngơi đâu v́ con ḿnh vẫn c̣n đó, nó vẫn cần thay tă, cho bú, ru ngũ v.v... Thơ nh́n lại ḿnh, c̣n trẻ tuổi, career chưa kịp thành h́nh mà đă ngưng lại rồi.  Tối ngày chỉ biết lủi thủi trong nhà thay tă, giặc đồ cho con.  Đă vậy, công việc của ḿnh sao làm hoài mà không thấy hết!  Tối đến, khi mọi người đi ngủ, ḿnh cũng mong được một giấc thẳng đến sáng nhưng nào được diễm phúc đó.  Giữa đêm em bé đói bụng là Thơ phải thức dậy cho nó bú, bú xong lại phải bồng đứng cho ợ thêm 15 phút nữa (Christine rất dễ bị ọc sữa nếu không cho nó “ợ” thật kỹ).  Văn đă phụ Thơ nhiều lần bằng cách cho Christine ợ, nhưng Thơ không nỡ để anh phải thức dậy nữa đêm v́ hôm sau c̣n phải dậy sớm đi làm, nên một ḿnh Thơ thức đêm lo cho Christine.  Qua nhiều ngày thiếu ngủ, Thơ thấy quá mệt mỏi trong người.  Cái mệt thể xác dần dần ảnh hưởng đến tinh thần.  Thơ mệt và depressed; cảm thấy ḿnh bị trapped trong một hoàn cảnh không có lối thoát.  Thơ quên dần lư do tại sao ḿnh lại chọn con đường ḿnh đang đi và Thơ chỉ nh́n thấy t́nh trạng nặng nề, cực nhọc ngay lúc ấy.  Thơ rất tủi thân và ấm ức trong ḷng.  Tánh Thơ ít nói và hay giữ trong ḷng nên Thơ cũng chẳng than phiền ǵ với Văn.  Nhưng sau nhiều ngày buồn bực như vậy, Văn để ư thấy Thơ có vẻ khó chịu và không vui nên đă t́m cách hỏi thăm và đă “nạy” cho Thơ nói ra hết những điều này cho Văn nghe.  Văn là một người chồng và cha rất tốt.  Khi nghe Thơ bày tỏ xong, việc đầu tiên Văn làm là nhắc lại cho Thơ nhớ lư do cao trọng mà tụi Thơ đă chọn để Thơ ở nhà nuôi con.  Đó chính là để cho con ḿnh được sung sướng, hạnh phúc và secure trong tuổi thơ của nó và đồng thời để uốn nắn và dạy dỗ con trở nên  ngoan ngoăn, tốt lành.  Đây là mục đích chánh của tụi Thơ, nhưng khi bắt tay vào việc, gặp khó nhọc, vất vả, Thơ nản ḷng và quên đi mục tiêu của ḿnh.  Văn cũng an ủi Thơ rất nhiều và t́m cách sắp xếp thời giờ đễ gởi con cho ông bà và các cô bác để có dịp dẫn Thơ đi chơi cho khuây khỏa và vợ chồng được relax với nhau một chút.  Thú thật từ khi Thơ nhớ lại lư do đầu tiên và tối hậu tại sao ḿnh chọn ở nhà nuôi con, Thơ không c̣n cảm thấy bị trapped nữa.  Thơ bằng ḷng chấp nhận những khó nhọc ḿnh phải gặp trong cuộc sống hằng ngày và chỉ biết cố gắng, từng ngày một, làm bổn phận ḿnh cách nào tốt đẹp nhất.  Thơ kiên tŕ hơn và bước đi từng ngày một, không quên xin Chúa ban ơn và d́u dắt ḿnh mỗi ngày, trong việc lớn cũng như việc nhỏ.

Theo thời gian, Thơ quen dần với vai tṛ làm mẹ; và cũng theo thời gian, Thiên Chúa nhân từ đă bày tỏ cho Thơ thấy hoa quả của công việc ḿnh làm.  Những “hoa quả và phần thưởng” Thơ gặt hái không có tangible như cái paycheck ḿnh cầm trong tay sau một tháng làm việc trong sở.  Nhiều khi những hoa quả này, nếu không để tâm, lưu ư mà nh́n, th́ chúng cũng lọt ra khỏi tầm mắt của Thơ.  Nhưng có những lúc Thơ may mắn nhận ra chúng th́ ôi thôi, quả thật là Thơ đă lượm được một mảnh vụn tuyệt đẹp của Thiên Đàng!  Thơ xin chia sẻ một  mảnh vụn Thiên Đàng mà Thơ nhận được qua Christine con gái đầu ḷng của ḿnh.  Chuyện này xảy ra khi Christine lên 7 tuổi.  Lúc bấy giờ tụi Thơ đă có thêm một bé gái thứ nh́ 1 tuổi và Thơ th́ đang mang bầu đứa thứ ba khoảng 5, 6 tháng.  Chiều hôm đó, vợ chồng Thơ giận và căi nhau, to tiếng về chuyện ǵ mà bây giờ Thơ cũng chẳng nhớ được nguyên do.  Thơ chỉ nhớ là Thơ rất giận và không kềm chế được sự bực tức trong ḷng, c̣n Văn cũng rất giận Thơ và Văn th́ đang bồng em bé trên tay.  Thơ đ̣i Văn đưa em bé lại cho Thơ bồng (có vẻ tự ái, không cần Văn bồng em bé dùm ḿnh), nhưng Văn thấy Thơ đang nóng giận nên không chịu đưa em bé lại, điều đó càng làm cho Thơ tức điên lên được. Thơ vừa tức, vừa khóc và dậm chân, giằng co đ̣i lại em bé ...  Các anh chị thử h́nh dung cảnh hỗn độn này qua ánh mắt của một đứa nhỏ bẩy tuổi.  Đó là lần đầu tiên Christine chứng kiến ba mẹ căi nhau dữ dội như vậy.  Đă vậy, thấy mẹ đang bụng bầu mà cứ dậm chân ầm ỉ như vậy, nó sợ quá, bật khóc và hét lên thật to:  “Mom! Dad! Stop it please! You�re going to hurt the baby! Stop it!”  Nói xong, Christine vừa khóc vừa chạy ù lên lầu, chạy vào pḥng và trong tíc tắc, nó chạy xuống tay cầm theo cuốn Kinh Thánh của trẻ em mà tụi Thơ mua cho nó mấy năm về trước.  Vợ chồng Thơ bấy giờ đứng lặng người, cứng họng ... cơn giận sôi sục lúc năy bỗng dưng bị dập tắt hoàn toàn bởi gịng nước mắt trong sạch trên khuôn mặt ngây thơ của con gái ḿnh.  Christine vừa khóc, vừa nói:  “Mom, dad, I want you both to listen to this ...”  Rồi nó mở Kinh Thánh ra đọc 1 Corinthians 13: 4-8 “ Love is patient, kind, without envy.  It is not boastful or arrogant.  It is not ill-mannered nor does it seek its own interest.  Love overcomes anger and forget offenses.  It does not take delight in wrong, but rejoices in truth.  Love excuses every thing, believe all things, hopes all things, endures all things.  Love will never end.”  Giờ th́ các anh chị thử h́nh dung xem phản ứng của vợ chồng Thơ lúc này ra sao.  Tụi Thơ vẫn chưa “tỉnh” lại từ cơn shock.  We were dumb-founded!  Cách đó vài tuần, tụi Thơ khuyên Christine thay v́ cứ mê đọc truyện hoài th́ trước khi đi ngủ, lấy Kinh Thánh ra đọc.  Đây là một trong những đoạn tụi Thơ chọn cho nó đọc và giải thích ư nghĩa cho nó hiểu.  Và giờ đây Chúa đă khôn khéo dùng cơ hội đó để sai Christine đến nhắc nhở cho bố mẹ nó nhớ lại ư nghĩa của Đức Yêu Thương!  Thưa các anh chị, cảm giác của tụi Thơ lúc ấy thật là đặc biệt vô cùng.  Ḿnh vừa thấy thương và tội nghiệp cho con ḿnh, vừa xấu hổ v́ đă hành động thật ấu trĩ, vừa vui và hănh diện v́ con, vừa cảm động trước ơn lành thật quư báu mà Chúa ban tặng cho ḿnh qua miệng đứa bé mới lên 7.  Thế là trong nước mắt, vợ chồng Thơ đă xin lỗi Christine và hứa sẽ không bao giờ căi nhau dữ dằn như vậy nữa.

Thơ thật hết ḷng cám ơn Chúa đă luôn khuyến khích  và nâng đỡ gia đ́nh Thơ trong cuộc hành tŕnh sống ơn gọi gia đ́nh.  Những mảnh vụn Thiên Đàng Chúa ban cho gia đ́nh Thơ, Thơ ghi nhớ măi trong ḷng v́ nó quư báu hơn bất cứ mọi kho tàng, ngọc ngà châu báu trên thế gian này.  Những mảnh vụn Thiên Đàng này chẳng khác ǵ những lời khuyến khích, nâng đỡ, cổ vơ của Thiên Chúa dành cho ḿnh trong lúc ḿnh chiến đấu với những khó khăn, cam go của cuộc sống để chu toàn sứ mạng Chúa giao phó cho ḿnh.  Cầu chúc quư anh chị cũng gặt hái thật nhiều “Mảnh Vụn Thiên Đàng” nhé.