ĐH 2001.02 | Gia Đ́nh - Một Cộng Đoàn Yêu Thương

 

Trang chính Bao DH 2001 2001-02
.

Gia Đ́nh

 

 
 

Tôi đi làm ca hai nên việc vắng nhà vào buổi chiều là điều đương nhiên, thêm vào đó công việc làm ăn bận rộn nên làm việc sáu hay bẩy ngày một tuần cũng là chuyện thường. Thoạt đầu tôi cảm thấy nhớ những bữa cơm gia đ́nh, những buổi tối ấm cúng ngồi quây quần bên vợ con coi TV, hay những lúc ngồi dạy con với những bài toán cộng trừ. Nhưng rồi ngày tháng trôi qua thật nhanh, nhanh tưởng chừng như tên bay, cuộc sống trở thành thói quen khi thiếu đi những giây phút êm đềm đó. Thỉnh thoảng nỗi cô đơn bỗng thoáng hiện, vào những đêm đi làm về ăn cơm một ḿnh, hay ngồi coi TV thiếu tiếng cười nói của trẻ thơ.  Nhưng rồi cũng thoáng đi thật mau và cũng chẳng có th́ giờ để ư đến nữa, rồi cuộc sống lại trở về với sự trống vắng quen thuộc đó, một sự trống vắng như thiếu một cái ǵ của gia đ́nh mỗi ngày.

Rồi t́nh h́nh kinh tế thay đổi, công ăn việc làm không c̣n nhiều như trước nữa. Một tuần có khi chỉ làm 24 tiếng, có tuần phải nghỉ cả bẩy ngày. Cuộc sống gia đ́nh như bị đe dọa, những mối lo không sao tránh khỏi, những lời thở than tuy chưa nói ra nhưng đă cảm thấy được. Bây giờ ở nhà nhiều hơn đi làm, nhưng những tiếng cười vui của con khi thấy bố ở nhà như đánh tan đi những mối lo âu. Những bữa cơm gia đ́nh chỉ có canh rau với cà nhưng chứa đầy t́nh yêu và thông cảm. Những phút hồi tâm của cả gia đ́nh cùng với những cái hôn good night  như thay cho những lời than thân trách phận. Mầu nhiệm thay cuộc sống gia đ́nh trở nên hạnh phúc khác thường, một hạnh phúc nhẹ nhàng mà bấy lâu nay cứ đi t́m ở trong những paycheck hay trong các thứ xa xỉ phẩm khác. Tôi bỗng dưng muốn ôm lấy sự hạnh phúc đó măi măi trong ṿng tay, không có ǵ có thể thay đổi cuộc sống gia đ́nh tôi trong lúc này.

Tiếng đứa con gái lớn gọi bố xóa tan đi những giấc mơ tôi đang vẽ trong đầu:

“Bố ơi mời bố xuống ăn cơm”

Tôi đứng dậy chọn một CD của Đức Huy mở nho nhỏ vừa đủ vọng xuống bếp, rồi ngồi vào bàn ăn. Trong nhà chỉ có 4 người nhưng rất ồn ào, người này lấy chén, người kia xới cơm...  Chúng tôi dâng lời nguyện  trước khi ăn, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt vừa ăn vừa nói chuyện, kể cho nhau nghe những ǵ xảy ra trong trường học, trong sở làm.  Một bữa cơm gia đ́nh thật ấm cúng mà tôi bị thiếu bấy lâu nay. Cơm nước xong xuôi vợ tôi nh́n tôi và nói nhẹ nhàng:

“Hay là anh xin làm ban ngày đi, có ít tiền một chút cũng không sao, cứ bỏ em và hai con lủi thủi ở nhà ban đêm một ḿnh hoài...”

Yên lặng nh́n thái độ của tôi một chút rồi vợ tôi nói tiếp:

“hồi đó làm nhiều tiền nhưng nh́n lại cũng chẳng có ǵ, bây giờ làm ít đi nhưng c̣n có được gia đ́nh.”

Tôi đứng dậy hôn nhẹ lên mái tóc vợ tôi vàkhông trả lời, nhưng thật sự muốn tránh cái nh́n có một chút ǵ van xin trong khóe mắt nàng. Hai đứa con bênh mẹ tiếp theo “Đúng rồi, bố ở nhà với mẹ và tụi con đi bố.”

Tôi đứng dậy bước lên nhà trên, ḷng hoang mang. Một sự hoang mang, hồi hộp ḥa lẫn niềm vui.  Tôi không muốn phải suy nghĩ trong lúc này, muốn tận hưởng trọn vẹn hạnh phúc của gia đ́nh.  Tôi bỗng cất tiếng hát lên thật lớn át cả tiếng Đức Huy đang lên xuống lúc trầm lúc bỗng, đang hồn nhiên nói lên tiếng ḷng ḿnh:

 

Tôi yêu những ǵ đến tự nhiên,
những câu nói thành thật,
và yêu biển vắng.
Tôi yêu trong nhà nhiều cây lá,
tôi yêu những người già.
Tôi yêu cơm cà và điếu thuốc,
giấc ngủ không mộng mị...
Và tôi cũng yêu em ... và tôi cũng yêu em ...
Yêu em nồng nàn ... yêu em chứa chan ...

 

Phoenix một ngày vui.
Thân gởi tặng gia đ́nh Nazaret

04/04/01